08.
Không biết có phải do tôi may mắn hay không nhưng cảnh tượng trước mặt không khủng khiếp như tôi tưởng ——
Trần Vi co ro dưới chăn, một tay bị ga trải giường trói vào đầu giường, sắc mặt đỏ bừng, đầu tóc rối bù.
"Kinh Châu, anh... Không cần cứu em, em biết anh vẫn chưa có tha thứ, em không muốn anh hối hận."
Cô ta dường như đã rất cố gắng chịu đựng, dáng vẻ khóc lóc khiến người ta thương cảm.
Quay lưng về phía cửa, Lục Kinh Châu đang đứng thẳng bên giường, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
"Lục Kinh Châu."
Lục Kinh Châu vừa nhìn thấy tôi liền sững người.
Tôi chạy đến bên anh ta, thấy vẫn mặc quần áo đầy đủ, có vẻ không sao, tôi run run hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lục Kinh Châu lắc đầu.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, anh ấy nhìn tôi chằm chằm và giải thích cho tôi một cách rất nghiêm túc,
"Vừa rồi Lục Tư Ý lừa anh, khoá kín của rồi nhốt anh với Trần Vi trong này, nhưng anh không có uống ly rượu có thuốc đó nên không có chuyện gì xảy ra cả."
Nói cách khác, chỉ có Trần Vi bị đánh thuốc mê.
Lòng tôi rối bời, vừa định nói thì bị ai đó túm lấy cánh tay.
“Đều là tại cô, nếu không thì bọn họ đã làm hòa từ lâu ——” Lục Tư Ý xông tới muốn đánh tôi.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, tát cô ta "Cô có bệnh hả?"
Lục Tư Ý không thể tin được, cô ta phàn nàn với Lục Kinh Châu:
"Anh à, cô ta thực sự đánh em, nhưng em là em gái ruột của anh mà."
Thấy Lục Kinh Châu chỉ là lạnh lùng nhìn mình, trong mắt Lục Tư Ý hiện lên một tia hoảng sợ.
"Lương Kỳ, anh trai của tôi một chút cũng không yêu cô, lại làm sao không biết xấu hổ, mà còn nhất định muốn quấy rầy anh ấy."
Tôi tức giận đến bật cười: “Cô đánh thuốc mê anh trai mình với người bạn gái cũ suýt hại chết mẹ cô rồi nhốt họ chung một phòng, thật là xấu hổ thay cho cô.”
Lục Tư Ý né tránh ánh mắt của tôi, "Trần Vi không cố ý, cô ấy..."
"Đủ rồi."
Lục Kinh Châu đột nhiên lên tiếng, và nói điều gì đó với vẻ mặt và giọng điệu thờ ơ nhất,
"Mặc kệ lý do của cô ta là gì, tôi không muốn nghe nữa."
Lục Tư Ý tái mặt, "Anh trai, nhất định anh sẽ hối hận."
Lục Kinh Châu bất động thanh sắc, "Tuần sau tôi và Lương Kỳ làm đám cưới, cô tốt nhất đừng tham dự, chúng tôi không chào đón cô."
Cuối cùng, xe cấp cứu đã đưa Trần Vi đi.
Khi rời đi, cô ta nói với một giọng rất nhẹ nhàng,
"Kinh Châu, dù tin hay không, năm đó em chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương anh."
Lục Kinh Châu nắm tay tôi, trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc.
09.
Tôi nói với Lục Kinh Châu rằng tôi muốn suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân.
Anh không kiên quyết từ chối mà nghiêm túc nói: "Lương Kỳ, dù thế nào cũng đừng bao giờ rời xa anh."
Tôi chặn mọi thông tin liên lạc của mọi người và quyết định đi du lịch một mình để thư giãn.
Không ngờ rằng địa điểm tôi đang du lịch lại bất ngờ bị động đất.
Điều bất ngờ hơn nữa là Lục Kinh Châu lại có mặt ở đó, bất chấp nguy cơ dư chấn sau động đất.
Rất may, tôi không bị thương, nhưng anh ấy bị một tấm biển đánh vào tay và phải khâu sáu mũi.
Thấy tôi sắp khóc, anh cố nén vết thương dỗ dành tôi: “Cũng may là bị thương ở cánh tay, nếu là ở mặt thì lúc kết hôn sẽ xấu chết mất.”
Giọng điệu rõ ràng là đùa giỡn, nhưng nhắc đến chuyện kết hôn, vẻ mặt của anh lại vô cùng nghiêm túc và kiên định.
Tôi nhìn anh thật lâu, sau đó thở ra: “Vậy anh mau chóng chữa lành vết thương đi, nếu không sẽ phải băng bột trong ngày cưới đó.”
Hắn sửng sốt một chút, trong mắt loé lên tia sáng đều hướng về tôi, "Được."
...
Gần đến ngày cưới, tôi bận đến mức chóng mặt.
Vào ngày thử váy cưới, Trần Vi đã gọi cho tôi.
"Tôi biết rằng Lục Tư Ý đã hạ thuốc vào ngày hôm đó và tôi đã cố tình uống nó."
Cô ta cũng nói rất nhiều, dọa tôi nếu không trả lại Lục Kinh Châu cho cô ta, cô ta sẽ tự tử.
Tôi thực sự nghĩ rằng cô ta bị bệnh.
Tôi lạnh lùng đáp: "Vậy cô mau đi chết đi."
Cô ta không bao giờ gọi lại sau đó.
Cho đến ngày cưới, có người gửi cho tôi một tin nhắn nặc danh: "Cô có muốn đánh cược rằng hôn lễ của cô sẽ không thể diễn ra được không?”
Giọng điệu chắc chắn, dường như chỉ đơn giản là nói rõ sự thật.
Rõ ràng là Trần Vi đã gửi nó.
Lòng tôi bứt rứt khó hiểu.
Không phải chỉ vì tin nhắn này mà tôi phát hiện hôm nay Lục Kinh Châu có gì đó không ổn.
"... Chú rể, anh có đồng ý không?"
Khi người chủ trì hỏi lần thứ tư, tôi thấy Lục Kinh Châu từ trạng thái lơ đãng bừng tỉnh.
Sau một lúc im lặng, anh thì thầm, "Tôi đồng ý"
Tôi thực sự bàng hoàng.
Anh ta có hối hận không?
Di động của Lục Kinh Châu đột nhiên vang lên.
Biểu cảm của anh hơi thay đổi, như thể anh biết ai đang gọi, và anh không trả lời.
Điện thoại cứ đổ chuông.
Anh trực tiếp tắt máy.
Khi đám cưới tiến đến phần ôn lại quá khứ ngọt ngào, những bức ảnh và bản nhạc đã chuẩn bị sẵn biến mất một cách khó hiểu, và một gương mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện trên màn hình lớn.
Lục Tư Ý.
Tôi chợt có dự cảm chẳng lành.
Trong giây tiếp theo, giọng nói hoảng hốt của Lục Tư Ý truyền khắp hiện trường đám cưới.
"Anh trai, Trần Vi mất rồi."
Tất cả mọi người đều náo động.
"Trần Vi là ai?"
"Này, hình như là bạn gái cũ của anh Lục."
Tôi nhìn Lục Kinh Châu và rõ ràng là hắn đang sửng sốt.
Lục Tư Ý dường như vừa đi vừa chạy, vừa nói vừa thở hổn hển,
"Vừa rồi cô ấy rất kỳ lạ, cô ấy nói đi chuẩn bị quà cưới cho anh, sau đó liền biến mất."
"Anh hai, tuy rằng đã đáp ứng Trần Vi không nói lời nào, nhưng hôm nay thật sự là chịu không nổi."
"Anh không nghe điện thoại của em, em chỉ có thể dùng cách này để cho anh biết chân tướng."
Lục Kinh Châu dừng lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Truyện Sủng"Cô ấy chưa bao giờ phản bội anh. Cô ấy không lấy công nghệ cốt lõi, mà là một nhân viên khác của công ty anh đã đánh cắp nó. Cô ấy cố tình nhận lỗi về mình."
"Bởi vì--"
"Trần Vi được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu vào thời điểm đó."
Lục Kinh Châu sững người tại chỗ.
"Khi đó, chồng cũ của cô ấy uy hiếp cô ấy, nếu không lấy anh ta, hắn sẽ phá hủy hoàn toàn công ty của anh."
"Trong năm năm đó, cô ấy không được hưởng bất kỳ sự hành phúc nào, và cô ấy đã phải đi điều trị bệnh ở nước ngoài."
Lục Kinh Châu vẻ mặt như bị sét đánh, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Anh à, cô ấy vì anh thật sự trả giá rất đắt, Lương Kỳ kia tâm địa xấu xa, hoàn toàn không xứng với anh."
"Anh có biết cô ấy nói gì với Trần Vi không?"
Có tiếng rít của dòng điện, và Lục Tư Ý bật bút ghi âm.
Từ bên trong vọng ra giọng nói lạnh lùng, hiểm độc của tôi—
"Đi chết đi."
Lục Kinh Châu đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi.
Anh ta chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, nghi ngờ, dò hỏi như vậy.
"Em nhìn thấy Trần Vi."
"Cô ấy... ở trên mái nhà."
"Anh trai……"
Giọng nói của Lục Tư Ý run rẩy, "Cô ấy sẽ nhảy khỏi tòa nhà!"
Có vẻ như Lục Kinh Châu sắp mất đi sự tự chủ của mình.
“Lục Kinh Châu, máy ghi âm đó—” Tôi nắm lấy cánh tay anh ta, cố gắng tự vệ.
Lục Kinh Châu ném tôi ra xa, tôi loạng choạng, nặng nề ngã xuống đất không chút phòng bị.
"Lục Kinh Châu..."
Anh ấy chỉ nhìn lại tôi với ánh mắt phức tạp, rồi bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Mặc kệ ánh mắt thương cảm và giễu cợt của mọi người, tôi đứng dậy, vén gấu váy đuổi anh ra ngoài.
Có một tiếng sấm bị bóp nghẹt, bầu trời đang quang đãng đột nhiên bắt đầu mưa to.
Tôi loạng choạng đi theo Lục Kinh Châu lên nóc khách sạn.
Tôi tình cờ nhìn thấy hắn và Trần Vi đang cãi nhau.
Trong cơn mưa to, Trần Vi không ngừng giãy giụa, Lục Kinh Châu ôm chặt cô từ phía sau với đôi mắt đỏ hoe.
Cả hai đều ướt sũng.
"Không phải sắp kết hôn sao? Tìm tôi làm gì!"
"Ở trong lòng anh, tôi là một nữ nhân xấu xa, ghét nghèo yêu giàu!"
"Lục Kinh Châu, nếu anh đã hận tôi như vậy, vậy tôi đành chết trước anh —— "
Cô ta chưa kịp hét xong, Lục Kinh Châu đã dùng sức bẻ người cô ta ra, một tay luồn vào tóc, dùng sức hôn.