11.

Tuy vậy, tôi vẫn không ngờ sẽ có người đến làm quen với tôi.

“Em đã để ý đến chị một lúc rồi, chị đến tìm ai sao?” Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, chiếc ghế sofa ngay lập tức trở nên chật chội. Tôi theo bản năng nhích sang một bên, chỉ cảm thấy toàn thân tê cứng không thể cử động nổi.

“Là…”

Cậu ta càng cười vui vẻ hơn.

“Trùng hợp em lại là nhân viên công ty này, có cần em đưa chị vào không? Đợi ở đây cũng không sao nhưng vào bên trong tìm có lẽ sẽ dễ hơn phải không?”

Tôi: “...”

Tôi hít một hơi thật sâu, thật sự không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của cậu ấy: “Ngại quá, tôi đã gọi điện rồi. Anh ấy sẽ đến đón tôi.”

Cậu ta có vẻ hơi thất vọng: “Ồ” sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười và đưa điện thoại về phía tôi.

“Chị gái nhỏ này, có tiện thêm wechat không?”

Hóa là đây là mục đích bắt chuyện sao?

Tôi chưa kịp phản ứng, đang định từ chối thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa. Tôi như bị đóng băng tại chỗ, không cử động được. Mãi đến khi bóng người đó quay người rời đi, tôi mới lấy lại tình thần.

“Chị ơi?”

Chàng trai bên cạnh vẫn bối rối gọi tôi nhưng tôi nhanh chóng đứng dậy, nhấc đôi giày tám phân, đuổi theo Cố Diệp.

“Cố Diệp, đợi em.”

“Cố Diệp, không phải như anh nghĩ đâu.” “Cố Diệp …A!”

Đôi giày cao gót tôi thường đi bỗng nhiên bị gãy. Vì đang vội đuổi theo anh nên không kịp điều chỉnh tư thế nên tôi lảo đảo ngã xuống, mắt cá chân rất đau, tầm nhìn trở nên mờ đi.

Không biết tiếng kêu của tôi có phải quá chói tai hay không, nhưng ít nhất Cố Diệp đã quay đầu lại, đi về phía tôi.

Khi đến phía sau tôi, bước chân anh càng vội vã hơn: “Mộ Hề Hề, em giỏi lắm.”

Giọng nói của anh dường như đang nghiến răng nghiến lợi.

Tôi vốn cảm thấy đau vì mắt cá chân bị bong gân nghe thấy anh nói như vậy, tôi rơi nước mắt. Cố Diệp lập tức hoảng hốt:

“Sao em lại khóc?”

Cố Diệp giơ tay lau nước mắt trên má tôi sau đó cúi đầu nhìn mắt cá chân của tôi, lông mày anh nhíu chặt.

“Em có đau không?” Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào chỗ bị thương.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn Cố Diệp tức giận, quên luôn việc khóc, trừng mắt nhìn anh.

“Anh thử xem.”

“Còn có thể tức giận như vậy, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn.”

Khóe môi anh hơi cong lên sau đó trực tiếp bế tôi lên, sải bước đi về phía thang máy.

Mọi người ra vào trước cổng công ty. Sự xuất hiện của tôi và Cố Diệp đã thu hút sự chú ý của mọi người, trong đó có cả thư ký của anh.

“Cố tổng, cố tổng. Anh muốn đi đâu?”

Thư lý lập tức lo lắng khi thấy Cố Diệp bế tôi về phía thang máy:

“ Lát nữa chúng ta có một cuộc họp quan trọng, anh không thể bỏ lỡ được.”

“Lùi lại đi.”

Cố Diệp lạnh lùng nói ra hai chữ này, ôm tôi rồi bước đi mà không quay đầu lại.

Tôi nép vào trong ngực anh nhìn vẻ mặt đau khổ của thư ký qua vai anh, cảm giác như có thứ gì đó đâm vào trái tim.

Cảm động.. cũng không phải.

Nhiều hơn là cảm giác tội lỗi và tự trách.

Cảm thấy tội lỗi thì bỗng nhiên làm trì hoãn công việc của Cố Diệp.

Tôi trách mình quá vô dụng, chạy thôi cũng có thể bị bong gân. Tôi đúng là quá vô dụng, không thể trách đến Cố Diệp cũng không có hứng thú với tôi.

12.

Sau khi đến bệnh viện chữa trị việc bong gân, Cố Diệp chu đáo đưa tôi về nhà.

Tôi nhìn anh ôm tôi, đặt tôi lên giường, đắp chăn cho tôi rồi quay người đi. Tôi chợt hoảng hốt, nắm chặt lấy góc áo anh.

Cố Diệp dừng lại, quay đầu nhìn tôi: “Còn cái gì muốn anh giúp nữa”?”

Tôi nhìn Cố Diệp, tim như bị cái gì đó gõ vào. Nhưng..

Tôi nghiến răng nghiến lợi, thật sự không muốn để anh đi dễ dàng như vậy. Phải có tiến triển đáng kế…

“Anh…đến gần một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tôi buông áo anh ra, mặt hơi đỏ lên, ngại ngùng nhìn Cố Diệp.

Lông mày Cố Diệp hơi chuyển động, dường như do dự một chút nhưng vẫn chậm rãi tới gần:

“Đến đây, ngồi lên giường.”

Tôi vỗ nhẹ chỗ ngồi nhỏ bên cạnh, ra hiệu cho Cố Diệp ngồi xuống.

Cố Diệp: “...”

Dường như Cố Diệp không còn gì để nói tuy nhiên anh vẫn ngồi xuống, không quên giữ một khoảng cách nhất định với tôi.

Điều này khiến tôi tức giận.

Không chút do dự, tôi ôm mặt Cố Diệp, trực tiếp nhìn thẳng anh. Đồng tử của Cố Diệp co rút lại.

Tôi không biết có làm đau Cố Diệp hay không những tôi biết động tác của tôi đã động đến vết thương ở mắt cá chân. Đau đến mức tôi lập tức buông Cố Diệp ra, ngồi trở lại vị trí ban đầu, thở hổn hển.

Cố Diệp nhìn tôi lúc lâu sau đó chậm rãi đứng dậy, cười nhẹ một tiếng, rời đi không quay đầu lại.

Tôi: “...”

Huhuhhu

Tôi cố gắng rất nhiều để quyến rũ anh mà tại sao anh vẫn không có phản ứng gì. Xem ra tôi lại bị anh từ chối rồi.

Tối hôm đó, Cố Diệp không về nhà, chỉ nhắn tin cho tôi nói anh sẽ ngủ lại công ty, ngày mai ở công ty có nhiều việc.

Tôi nhìn điện thoại một lúc lâu, chậm rãi gõ chữ “ok” gửi đi. Sau khi ném điện thoại đi, tôi ôm lấy chiếc gối vẫn còn hơi ấm của Cố Diệp, không cam tâm mà khóc. Tôi giống như một đứa ngốc vậy, khóc xong lại muốn tìm người tâm sự.

Lúc này, người phù hợp nhất là bạn thân của tôi.

Vì thế, lúc 1h30 sáng, tôi gọi vào số điện thoại của bạn thân, kéo cô bạn thân vẫn đang buồn ngủ, bắt cô ấy nói chuyện với tôi.

Cô ấy không chịu được nên đề nghị tối mai chúng tôi tụ tập, nghe những gì tôi. Cô ấy còn nói muốn mang theo một anh chàng đẹp trai. Nghe vậy, tôi mới hài lòng cúp máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play