5.

Tôi đã có một giấc ngủ vô cùng thoải mái cho đến khi bị tiếng điện thoại di động đánh thức.

Tôi không bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ mà bị đánh thức bởi tiếng điện thoại của ba tôi.

Tôi giật mình cầm lấy điện thoại, nghe máy mà không nhìn người gọi.

“Hề Hề” Ba tôi nói lớn đến đến mức tôi tỉnh ngủ ngay lập tức.

“Ba, mới sáng sớm mà ba đã muốn dọa chết ai thế?” Tôi không còn gì để nói, tôi rúc vào trong chăn, co tròn thành quả bóng. Tôi ngửi thấy một mùi hương lạ nhưng rất thơm.

Mất một lúc tôi mới lấy lại tinh thần, tôi và Cố Diệp đã kết hôn.

Vào đêm tân hôn, anh ở trong phòng làm việc.

Tôi cụp mắt xuống, chạm vào chăn, cảm nhận được hơi ấm còn sót lại, tôi liền hiểu ra.

Anh vẫn ngủ bên cạnh tôi nhưng anh đã thức dậy trước tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc là gì.

Chua có, đắng có, còn có đau lòng.

“Hề Hề, hôm qua con thế nào rồi?”

Ba tôi hỏi, ý nghĩa trong lời nói của ông không thể rõ ràng hơn.

Ý của ông là làm theo điều ông bảo hay chưa?

Tôi khẽ thở dài, xoa trán không biết nên nói gì.

Còn cần dùng đến phương pháp của ông sao?

“Không xảy ra gì cả, tối qua Cố Diệp ở trong phòng làm việc, đến khi con ngủ say anh ấy mới vào.”

Tiếng cười vui vẻ của ba tôi vang lên từ đầu bên kia điện thoại:

“Làm tốt lắm, Hề Hề. Cứ làm như vậy, không để cho nhà họ Cố có người thừa kế.”

Ba tôi dặn thêm vài câu rồi cúp máy. Tôi đang cầm điện thoại: “...”

Haha, ba tôi rất vui vì đêm qua không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi lại không vui nổi.

Chẳng lẽ vì tôi và Cố Diệp lớn lên bên nhau nên anh ấy không có hứng thú với tôi.

Nhưng nếu đúng như vậy thì ngay từ đầu anh đã không đồng ý cuộc hôn nhân nào.

Từ nhỏ đã có rất nhiều cô gái theo đuổi anh hơn nữa bây giờ anh rất giàu có, đẹp trai, người muốn làm Cố phu nhân cũng không ít. Hay là…

Anh không có hứng thú với phụ nữ nên mới đồng ý cưới tôi.

Tôi tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh trong đầu. Tôi mang theo tâm trạng khó chịu mà ngã xuống giường lúc nào không biết. Huhhu, càng nghĩ về nó tôi càng cảm thấy buồn. Muốn khóc quá!

6.

Nhưng tôi không muốn từ bỏ.

Tôi đã thích Cố Diệp rất lâu rồi, từ khi còn nhỏ.

Từ lần đầu tiên gặp Cố Diệp vào năm 3 tuổi, anh đã gieo một hạt giống vào trái tim tôi. Nhưng phải đến năm lớp 9 tôi mới nhận ra điều này.

Lúc đó, các nữ sinh tập hợp thành từng nhóm, động viên lẫn nhau dũng cảm hơn mà đưa thư tình cho Cố Diệp.

Tôi đứng quan sát ở bên cạnh.

Nhìn thấy Cố Diệp cau mày, mặc dù xấu hổ nhưng anh vẫn lễ phép nhận thư tình sau đó lịch sự từ chối các cô gái.

Tâm trạng tôi lúc đó lên xuống như tàu lượn siêu tốc.

Tôi nhận ra mình có tình cảm khác với Cố Diệp nhưng không dám biểu hiện ra điều gì. Tôi sợ rằng nếu một học sinh giỏi như Cố Diệp - người chỉ quan tâm đến việc học biết tôi đang nghĩ rồi, có lẽ anh sẽ từ chối tôi với lý do ảnh hưởng đến việc học.

Đến lúc đó, tôi sợ rằng bây giờ đến làm bạn chúng tôi cũng không thể.

Vì thế, tôi cẩn thận từng li từng li chôn giấu đi phần tình cảm này, không dám bộc lộ ra ngoài.

Tôi vốn tưởng rằng ngọn lửa nhỏ này sẽ từ từ bị dập tắt nhưng theo số năm quen biết Cố Diệp ngày càng lâu, ngọn lửa nhỏ không hề bị dập tắt mà ngày càng bùng cháy mãnh liệt hơn.

Tôi phải cố gắng rất nhiều mới có thể đi đến được ngày hôm nay.

Nếu tôi và Cố Diệp không xảy ra chuyện gì, chỉ có danh phận vợ chồng, sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc. Nhưng tôi không bằng lòng.

Tôi đã khao khát tình cảm của anh rất lâu rồi cuối cùng cũng có cơ hội bày tỏ tình cảm, còn có thể cùng anh già đi.

Sao tôi có thể để lỡ cơ hội này. Vì thế trong thời gian đi làm, tôi nghiêm túc lên kế hoạch để theo đuổi anh.

Thứ nhất, muốn chiếm được trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải chiếm được dạ dày của anh ta.

Tôi tranh thủ lúc chuẩn bị tan ca để kiểm tra điện thoại, tìm món ăn mà Cố Diệp thích sau đó lưu lại, đặt nguyên liệu nấu ăn từ siêu thị, giao thẳng đến tận nhà.

Vừa tan làm, tôi về thẳng nhà.

Đồ đã được giao đến, hai túi lớn được đặt ở cửa.

Tôi chuyển mọi thứ vào bếp một cách khó khăn. Tôi nhìn những củ khoai tây to, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tôi không biết làm.

Từ nhỏ, ba mẹ không để tôi động một ngón tay vào bếp. Trước đó tôi cứ nghĩ không có gì khó khăn mà hiện tại…

Đau đầu quá!

Tôi nhìn củ khoai tây ở tay trái rồi nhìn con dao ở tay phải, tôi quyết đoán vứt con dao đi, lấy nạo và bắt đầu gọt khoai tây như tôi thường gọt vỏ trái cây.

Việc này khá đơn giản, tôi làm xong trong một thời gian ngắn.

Tôi rửa khoai tây, đặt lên thớt sạch. Tiếp theo là băm nhỏ.

Một tay tôi cầm củ khoai tây, một tay cầm dao rựa, ánh mắt nghiêm túc bổ khoai.

Khoai tây cắt nhỏ và khoai tây cắt thành khối chắc không khác nhau đâu nhỉ.

Tôi hơi chột dạ, dứt khoát bỏ qua phần chột dạ đó, vui vẻ ca hát chuẩn bị bật bếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play