Tô Ngự không biết Tống Quân Ngật muốn đưa mình đi đâu.
Tới nơi rồi cậu mới biết.
Dường như cậu đã bước vào một vương quốc đầy hoa, thỉnh thoảng lại có những chú bướm bay xung quanh cậu, hương hoa thơm ngát tràn ngập không khí.
“Đây là đâu ạ?” Tô Ngự nghi hoặc, cậu chưa từng thấy nơi nào như vậy. Ở đây đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.
Tống Quân Ngật không nói gì, chỉ nắm tay Tô Ngự rồi đeo một chiếc nhẫn vào ngón giữa bên trái của cậu. Chiếc nhẫn này có kiểu dáng đơn giản nhưng khá đặc biệt, nó được thiết kế từ một cái tên – Tống Quân Ngật.
“Đây mới là cầu hôn.” Tuy còn chưa chuẩn bị đủ.
Tô Ngự sửng sốt, cho nên hôm nay anh ấy đã chuẩn bị những thứ này sao?
Mũi cậu chua xót, “Em có phải con gái đâu, hai người đàn ông làm gì phải màu mè vậy?”
Rõ ràng thích lắm rồi mà vẫn cứ làu bàu.
Cậu sụt sịt, rồi nhìn tay Tống Quân Ngật, “Của anh đâu?”
Tống Quân Ngật nhẹ nhàng xoa đôi mắt đã đỏ lên của Tô Ngự, lấy một cái hộp trong túi ra, trong hộp là chiếc nhẫn tên Tô Ngự.
“Đây.” Anh nói.
Tô Ngự lấy nhẫn bên trong ra, “Anh đưa tay đây, em đeo lên giúp anh.”
“Ừ.”
Tô Ngự cẩn thận đeo chiếc nhẫn có khắc tên mình vào ngón giữa của Tống Quân Ngật, ngón giữa và ngón áp út ở ngay bên cạnh nhau, nhưng ngón áp út đã đeo nhẫn lần trước Tô Ngự mua rồi.
Cậu biết ý nghĩa của việc đeo nhẫn, ngón giữa có nghĩa là đính hôn, ngón áp út có nghĩa là kết hôn…
Nghĩ tới đây, mặt cậu hơi nóng lên. Lúc trước đeo thì không nghĩ nhiều, không ngờ lại đeo tới tận khi kết hôn.
Lúc Tô Ngự đang định rút tay lại thì Tống Quân Ngật đã nắm lấy tay anh, đan ngón tay vào tay cậu, còn khẽ cụng đầu vào tóc Tô Ngự: “Anh không lãng mạn, nhưng anh thực sự thích em, cho nên, em đã quyết định chưa?”
Anh không muốn Tô Ngự hối hận, cũng không muốn Tô Ngự từ chối, anh thật ích kỷ.
Ngón tay Tô Ngự khẽ đẩy đẩy anh, còn lẩm bẩm, “Không lãng mạn gì chứ…” Cậu cảm thấy Tống Quân Ngật rõ ràng là vô cùng lãng mạn đây.
“Còn bốn ngày nữa.” Tống Quân Ngật đột nhiên nói.
“Gì cơ ạ?” Tô Ngự không hiểu.
“Còn bốn ngày nữa là đến tuổi hợp pháp.”
Bốn ngày nữa chính là sinh nhật mười tám tuổi của Tô Ngự.
Chính Tô Ngự cũng gần như đã quên.
“Thế… đến sinh nhật em thì mình sẽ tới Cục Dân Chính ư?” Cậu khẽ hỏi.
“Em nguyện ý không?” Tống Quân Ngật hỏi.
“Nguyện ý!” Tô Ngự đáp luôn. Sao cậu có thể không nguyện ý chứ?
Mắt Tô Ngự sáng rực lên, bên trong như có ánh sáng. Tống Quân Ngật thích nhất là mắt Tô Ngự. Anh nhẹ nhàng ôm lấy Tô Ngự, môi khẽ hôn lên mắt cậu.
Tô Ngự cảm nhận được hơi thở của Tống Quân Ngật, tim đập như sấm. Được hơi thở của Tống Quân Ngật bao bọc, cậu cảm thấy thật thoải mái.
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi ấm mà Tống Quân Ngật để lại phía trên mắt mình, còn chưa kịp cẩn thận cảm nhận thì môi Tống Quân Ngật đã rời đi.
Cậu mở mắt ra, nhìn môi Tống Quân Ngật rồi nuốt nước miếng.
Cậu muốn hôn.
Là nhà giàu nhất tỉnh G, có thể nói nhà họ Tô cực kỳ xa hoa.
Trần Thanh Nghiên bước vào phòng thay đồ, vẻ mặt vô cảm nhìn dãy quần áo trông giống như ngoài cửa hàng. Bà ta lấy một chiếc vòng cổ bằng đá quý màu xanh ngọc lục bảo từ tủ trang sức ra.
Hầu gái phía sau lập tức đeo lên cổ cho bà ta.
“Dì Lâm đâu?” Bà ta hỏi.
“Dì Lâm vẫn đang trông cổng ạ.” Hầu gái trả lời.
“Gọi bà ta tới đây.” Trần Thanh Nghiên nói.
Hầu gái đáp vâng rồi đi gọi dì Lâm.
Dì Lâm bước vào phòng để đồ xa xỉ, chăm chú nhìn quần áo đủ màu cùng những món trang sức đắt tiền trong tủ kính.
Đây là lần đầu tiên bà ta bước vào đây.
“Đồ nhà quê.” Trần Thanh Nghiên khinh miệt.
Dì Lâm lập tức không nhìn nữa, bước tới trước mặt Trần Thanh Nghiên, cẩn thận hỏi, “Phu nhân gọi tôi tới có chuyện gì?”
“Tô Ngự đã lấy đồ của nhà họ Tô đi rồi, bà bảo nó trả lại đây.” Trần Thanh Nghiên thờ ơ nói.
Nghe tin Tô Ngự lấy đồ của nhà họ Tô, dì Lâm có vẻ sốt ruột, “Nó lấy thứ gì rồi ạ?”
Trần Thanh Nghiên cười lạnh, “Là đồ ông cụ Tô để lại cho cháu trai.”
Bà ta nghiến răng khi nói tới hai chữ cháu trai.
Dì Lâm tức giận, “Sao nó dám?”
Nhìn người đang tức giận trước mặt, Trần Thanh Nghiên cảm thấy buồn cười, dường như bà ta luôn làm mọi việc vì Tô Tử Kính.
Chỉ là một bảo mẫu, nếu không phải bà ta.
“Bà đòi lại đi, phải đòi bằng được, đó đều là của Tô Tử Kính.” Bà ta nói.
Trần Thanh Nghiên không biết ông cụ Tô đã để lại thứ gì cho Tô Ngự, bà ta chỉ không muốn có thứ gì rơi vào tay Tô Ngự thôi, bất kể đó là gì. Nếu có thể, thậm chí bà ta còn hy vọng Tô Ngự không tồn tại, như vậy thì chuyện sẽ không còn gì phiền toái nữa…
Dì Lâm nghe vậy, trong lòng khẽ động, nhìn phòng quần áo sang trọng rồi đáp, “Vâng.”
Đồ ông cụ Tô để lại chắc chắn là thứ tốt, có khi cũng phải mấy ngàn vạn ấy nhỉ? Có khi còn lên tới trăm triệu! Nói không chừng lúc đó, để báo đáp mình, Tô Tử Kính cũng sẽ làm cho mình một phòng quần áo như vậy.
Nghĩ tới đây, dì Lâm hơi kích động.
Khi Tô Ngự còn đang do dự có nên hôn anh không thì chuông điện thoại vang lên.
Cậu hơi bực mình cầm máy lên, thấy là số lạ liền cúp máy.
Sau đó điện thoại lại tiếp tục gọi.
“Em nghe đi.” Tống Quân Ngật nói.
Tống Quân Ngật đã nói vậy rồi. Cậu nhìn Tống Quân Ngật, cảm thấy thật đáng tiếc, nếu vừa rồi dũng cảm chút thôi là hôn được anh rồi!
Cậu tiếc nuối nghe điện thoại.
“Là Tô Ngự sao?” Giọng nữ ở đầu bên kia điện thoại rất nhẹ nhàng và quen thuộc.
Tô Ngự hơi khựng lại, “Có chuyện gì?”
Giọng nói mà cậu sẽ không bao giờ quên này chính là của mẹ ruột thực sự của cậu… Đôi mắt Tô Ngự rũ xuống, tràn ngập nỗi buồn.
“Nghe nói con đã cầm đồ mà ông cụ Tô để lại đi phải không?” Dì Lâm hỏi.
Thì ra…
Tô Ngự cảm thấy như nghẹn lại.
Cậu chỉ đáp, “Ừm.”
“Mấy thứ đó là của ông cụ Tô để lại cho cháu trai mình, con… hiểu ý ta không?”
“Những thứ đó không thuộc về con, con có thể trả lại cho Tử Kính được không?”
Nếu là để lại cho cháu trai thì quả thực phải trả lại.
Tống Quân Ngật đã nghe thấy rõ ràng những lời dì Lâm nói, anh nheo mắt lại, nói, “Trên đó có viết rõ là gửi cho Tô Ngự.”
Không hề nói là để lại cho cháu trai, mà trong bức thư kia cũng không có một chữ nào là nhắc đến cháu trai cả.
Lời nói của Tống Quân Ngật rõ ràng truyền sang đầu bên kia điện thoại.
Dì Lâm không nghĩ là còn có bức thư này, bà ta nhất thời ngây người.
“Chuyện này…”
Bà ta hoang mang.
Cuối cùng, bà ta quyết định tàn nhẫn nói, “Đồ ông cụ Tô để lại thì chắc chắn là cho cháu trai mình. Lúc đó ông ấy chưa biết cậu không phải cháu mình nên mới viết tên cậu, nhưng cậu phải biết, Tử Kính mới là con cháu thực sự của nhà họ Tô. Cậu chính là thủ phạm đã chiếm đoạt cuộc sống xa xỉ mười bảy năm của nó, mười bảy năm đấy! Lương tâm cậu không thấy đau sao?”
“Giờ Tử Kính đã trở về, đồ ông cụ Tô để lại trả cho nó thì sai sao? Tô Ngự, cậu chẳng qua chỉ muốn chiếm tài sản của ông cụ Tô thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT