“Sao anh lại tới đây?” Lên xe xong, Tô Ngự hỏi Tống Quân Ngật, trong mắt là nét vui mừng không giấu nổi.
“Nhớ em.” Tống Quân Ngật trả lời.
Tô Ngự nhích người lại gần Tống Quân Ngật, “Em cũng nhớ anh.”
Cậu khẽ thì thầm bộc bạch.
Hai người nắm tay nhau, nhẫn và vòng tay chồng lên nhau.
Ngày hôm qua Tô Chấn gặp Tô Ngự, lúc trở về đã suy nghĩ, cảm thấy bạn học cũ của mình nói cũng có lý.
Ông ta nhìn Tô Tử Kính đang ngồi rất đoan chính ở phòng khách, nghĩ dù sao đối phương cũng là con mình, hay thử hỏi nó xem.
“Con và Tô Ngự cùng nhau lớn lên, con cảm thấy nó là người thế nào?”
Nghe được câu hỏi của Tô Chấn, Tô Tử Kính cảnh giác: “Cậu ấy cũng rất tốt ạ.”
“Ba muốn nhận lại nó về nhà họ Tô.” Tô Chấn nói.
Dù ông ta chẳng mấy khi gặp Tô Ngự, cũng bận tới mức không có thời gian làm một người cha tốt, nhưng đã nuôi mười bảy năm, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm. Ông ta chưa hề làm gì có lỗi với Tô Ngự, nhận lại cậu về nhà họ Tô chắc cũng không vấn đề gì, khúc mắc duy nhất là ở chỗ vợ ông ta thôi.
Tô Tử Kính nghe vậy, trong lòng hơi hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, “Để cậu ấy về nhà họ Tô cũng tốt ạ, cậu ấy có thể đỡ đần cho dì Lâm.”
Tô Chấn liếc cậu ta, “Ba muốn nó về làm anh em với con.”
Câu nói này khiến Tô Tử Kính càng thêm bối rối. Tô Chấn còn quan tâm đến Tô Ngự hơn cả cậu ta, thậm chí đã đuổi ra khỏi nhà họ Tô ra rồi mà còn muốn đón Tô Ngự về.
Tô Tử Kính cười ôn hoà, “Ba muốn đón cậu ấy về thì đón thôi ạ, con không có ý kiến gì với chuyện này, nhưng con nghĩ nên hỏi ý mẹ đã.”
Cậu ta cảm thấy Tô phu nhân sẽ không đồng ý cho Tô Ngự về lại nhà họ Tô đâu.
Những lời này cũng chính là tâm sự của Tô Chấn, chẳng phải cửa khó nhất chính là chỗ vợ ông ta sao?
“Chuyện này ba sẽ nghĩ cách thuyết phục bà ấy, giờ mấu chốt là phải tìm Tô Ngự, thương lượng với nó đã. Ba nhớ là nó cũng ở Phỉ Thuý Vân Phủ đúng không.”
Cậu ta cũng đã biết chuyện trên weibo lúc trước, cũng đã cho người điều tra nguồn gốc số tiền kia nhưng không được, chỉ điều tra được địa chỉ.
Nghĩ tới Phỉ Thuý Vân Phủ, Tô Tử Kính lại rầu rĩ. Lần trước chính cậu ta đã báo công an về chuyện của Tô Ngự, cứ tưởng ít nhiều gì cũng sẽ tạo chút phiền toái, ai ngờ chỉ chốc lát, Tô Ngự đã được thả ra.
“Vâng.” Tô Tử Kính đáp.
Khi Tô Chấn và Tô Tử Kính cầm chút quà tới biệt thự của Tô Ngự thì cũng đúng lúc Tô Ngự trở lại.
Chiếc Bentley màu trắng đã về, cửa mở ra, Tô Chấn và Tô Tử Kính đứng ở cạnh cửa, sau đó theo xe tiến vào luôn trước khi cửa đóng lại.
“Thiếu gia, phía sau có hai người theo vào.” Tài xế nhắc nhở.
Tô Ngự trông thấy rồi. Cậu cũng không ghét Tô Chấn, nhưng trong ký ức của cậu chẳng có mấy đoạn có ông ta cả, chỉ thấy bóng dáng. Có điều, cậu từng nghe người hầu nói, Tô Chấn từng vì cậu mà cãi nhau với Tô phu nhân.
Có lẽ ông ta không phải một người cha đủ tư cách, nhưng với Tô Ngự, ông ta cũng không phải người đáng ghét gì.
“Cứ để ông ấy vào đi.” Cậu muốn xem xem nguyên nhân là gì.
Cậu nhìn sang Tống Quân Ngật, cảm thấy chắc là do anh thôi.
Tô Ngự và Tống Quân Ngật xuống xe, Tô Chấn và Tô Tử Kính bước tới.
Thấy một người đàn ông xa lạ bước xuống xe, Tô Tử Kính kinh ngạc. Người đàn ông này cao lớn đẹp trai, khí chất cũng rất ổn.
Cậu ta chợt nhớ tới suy đoán Tô Ngự bị bao nuôi trước kia của mình, lúc ở quầy Cartier, Tô Ngự cũng đã thừa nhận, lại thấy bàn tay đang nắm tay nhau của hai người có nhẫn với vòng tay giống nhau. Tất cả đều nói cho cậu ta biết, có thể người bao nuôi Tô Ngự chính là người này.
Nhưng sao có thể như vậy được? Tô Tử Kính vô cùng kinh ngạc trước vẻ ngoài điển trai của người đàn ông này, dung mạo hoàn hảo đến mức ngay cả người cùng giới cũng phải cảm thán, người như vậy sao có thể là người bao nuôi Tô Ngự được?
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, bởi vì Tô Chấn thấy Tống Quân Ngật đi xuống thì vội cười chào hỏi, cậu ta cũng phần nào hiểu được vì sao nhà họ Tô lại muốn nhận lại Tô Ngự.
Cậu ta lập tức ghen ghét vô cùng.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Ngự nhìn Tô Chấn rồi hỏi.
Trên khuôn mặt Tô Chấn đã có dấu vết thời gian, nhưng điều đó cũng không che lấp được dáng vẻ đẹp trai thời trẻ của ông ta.
“Nhà họ Tô đã nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, dù sao ta cũng không nỡ, cho nên hôm nay tới thăm con.” Tô Chấn nói.
Ông ta biết lời nói của mình đã mang ý tứ rõ ràng rồi, nhưng mục đích vốn không đơn thuần, có che giấu kiểu gì cũng không được.
Suy nghĩ đầu tiên của Tô Ngự khi nghe được lời này không phải là cảm động, nếu thật sự muốn gặp cậu, tại sao năm năm qua lại để cậu tự sinh tự diệt? Thậm chí cuối cùng còn để cậu chết trong một căn nhà thuê?
Mục đích của Tô Chấn rất rõ ràng, sao Tô Ngự có thể không nhìn ra được.
Suy đoán trong lòng đã được chứng thực, Tô Ngự cười nói, “Nếu không nỡ thì ông đã không để tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô.”
Bàn tay đang nắm tay Tống Quân Ngật của cậu siết chặt. Thực ra trong lòng cậu vẫn hơi buồn khổ, còn nghĩ, nếu trước kia Tô Chấn cũng có thể đến tìm cậu thì tốt biết bao, ít nhất cậu cũng vẫn sẽ lưu luyến họ.
Tô Chấn nhìn cậu, cũng hiểu cậu giận nhà họ Tô vô cùng, không khỏi thở dài, “Việc này là lỗi của ta, vì dù sao con cũng không phải người nhà họ Tô nên ta cũng không ngăn cản, cũng chỉ cho con 150 vạn bồi thường!”
Khi Tô Chấn nói lời này, Tô Tử Kính đã cảm nhận được sự tình không ổn, quả nhiên.
“150 vạn?” Nhà họ Tô vẫn luôn công bố với bên ngoài là đã cho cậu tiền, nhưng cậu không nhận được dù chỉ một xu, ngược lại còn nợ họ một ngàn vạn.
Nghĩ đến chuyện đã qua, Tô Ngự vẫn khó chịu. Cậu nhìn Tô Chấn, nói, “Tôi chưa từng thấy, cũng chưa từng nhận 150 vạn mà ông nói.”
Lời Tô Ngự nói khiến Tô Chấn ngây ra, ông ta đã tưởng tượng được Tô Ngự sẽ nói gì, nhưng không thể ngờ đến việc cậu lại nói “chưa thấy cũng chưa nhận”. Vẻ mặt Tô Ngự không có vẻ gì là nói dối, mà ông ta quả thực đã cho Tô Ngự một tấm thẻ 150 vạn rồi, vậy thì tấm thẻ đó, vợ ông ta đã đưa cho ai?
Dường như ông ta đã nghĩ tới chuyện gì đó. Ông ta tới đây tìm Tô Ngự là ỷ vào việc này. Có thể tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều có lỗi với Tô Ngự, nhưng người đã cho cậu 150 vạn là ông ta thì không. Nhưng giờ lại biết, 150 vạn này không hề tới tay Tô Ngự, ông ta không thể nói gì được nữa.
Vẻ mặt ông ta thất bại, “Ta hiểu rồi.”
Ông ta không phải kiểu người cứ bám chặt không buông, giờ đã biết mình không hề cho đối phương thứ gì, làm sao có thể yêu cầu đối phương được?
“Mấy ngày nữa ta lại tới thăm con.” Tô Chấn nói xong liền dẫn theo Tô Tử Kính rời đi.
Tô Ngự nhìn theo bóng dáng Tô Chấn cùng Tô Tử Kính. Sau khi cậu nói mình chưa từng nhận 150 vạn thì Tô Chấn liền rời đi. Cậu vốn tưởng chuyện 150 vạn là bịa ra thôi, nhưng chẳng lẽ lại là thật sao?
Tô Ngự cảm thấy khó hiểu.
Cậu nhìn sang Tống Quân Ngật vẫn im lặng không lên tiếng nãy giờ, nghĩ hình như vừa nãy mình hơi hung dữ thì phải. Đàn ông đều thích người dịu dàng mà, cậu lo hình tượng của mình sẽ sụp đổ trong mắt Tống Quân Ngật, liền nhanh chóng hỏi.
Cậu cảm thấy từng lời nói của Tống Quân Ngật đều đang dụ dỗ mình, liền ôm lấy cánh tay Tống Quân Ngật, tựa cằm lên vai anh rồi khẽ nói, “Ngữ điệu gì gì đó ấy ạ.”
Tống Quân Ngật nhìn Tô Ngự đang kề sát mình, cổ họng hơi khô, yết hầu cũng lên xuống, “Không đâu, em rất dịu dàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT