Sau khi nhận danh thiếp, Tô Ngự và Tống Quân Ngật cùng đi về phía quầy kiểm vé. Khi thấy Tô Chấn, Tô Ngự hơi sửng sốt.

Trong ký ức của cậu, Tô Chấn luôn bận rộn, ông ta luôn chỉ về nhà họ Tô ít ngày đã đi mất rồi. So với những người khác trong nhà họ Tô, Tô Chấn vẫn luôn chỉ là một cái bóng trong trí nhớ của cậu.

Khi đến gần quầy kiểm vé hơn, Tô Ngự không nhìn nữa.

Tô Chấn nhìn theo Tô Ngự tới khi cậu cùng Tống Quân Ngật vào trong phòng chiếu phim mới thôi.

Bạn học cũ liền tiến tới vỗ vai ông ta: “Bây giờ cậu đã hiểu vì sao tôi khuyên cậu nhận lại đứa trẻ Tô Ngự này chưa?”

Tô Chấn khẽ thở dài.

Đã như vậy rồi, sao ông ta còn không hiểu chứ?

Người ở bên Tô Ngự là một nhân vật cực kỳ có tầm ảnh hưởng! Nhưng dù ông ta có muốn nhận thì vợ ông ta cũng không đồng ý.

Từ khi đứa bé kia còn nhỏ, bà ấy đã không thích nó rồi. Vốn ông ta không biết, mãi tới khi đứa bé kia đói đến mức ngất xỉu phải vào bệnh viện, ông ta mới hiểu thì ra sau khi cha mẹ mình ra đi, ở nhà họ Tô này không còn ai quan tâm đến Tô Ngự nữa, ngay cả mẹ thằng bé cũng mặc kệ. Vì chuyện đó mà vợ chồng ông ta đã cãi nhau mấy lần.

Lúc đó, ông ta cũng không nghĩ ra nổi nguyên nhân tại sao, mãi tới khi nhận lại Tử Kính, ông ta mới hiểu, có lẽ là do không có huyết thống nên vậy.

Bà ấy đối xử với Tử Kính mới giống một người mẹ.

Nhưng ông ta bận rộn vô cùng, chẳng còn tâm sức mà để tâm chuyện gia đình nữa.

Vé Tô Ngự mua là vị trí tốt nhất ở giữa, không quá cao cũng không quá thấp.

Chỉ có điều chắc vì giờ đang là buổi trưa nên cũng không có nhiều người đi xem phim, các hàng ghế xung quanh gần như trống rỗng.

Đây là một bộ phim kể về cuộc chia tay, ban đầu Tô Ngự còn xem rất thích thú, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy xui xẻo.

Trong phim nói, những người đàn ông tốt đều là do được người khác dạy. Tống Quân Ngật cũng từng được ai đó dạy sao?

Nghĩ tới đây, Tô Ngự cảm thấy hơi đau lòng.

Cậu nắm chặt tay Tống Quân Ngật, bị ai dạy cũng vô dụng, đây là người của cậu!

Tống Quân Ngật không có hứng thú với phim ảnh ở đây, nhưng khi thấy cảm xúc của Tô Ngự đột nhiên trở nên hơi khó hiểu sau khi xem phim được một lúc, anh liền rút bàn tay đang bị nắm ra, kéo Tô Ngự dựa đầu lên vai mình.

“Sao em lại không vui?”

Nghe Tống Quân Ngật dùng ngữ điệu chiều chuộng hỏi, Tô Ngự rầu rĩ đáp, “Em nghĩ vớ vẩn rồi tự giận thôi mà.”

“Nói anh nghe nhé?” Tống Quân Ngật dịu dàng nhéo nhéo tai Tô Ngự.

Tai cậu tê dại rồi.

Tai Tô Ngự nóng như muốn cháy, “Thì em… chỉ nghĩ tới chuyện… người yêu cũ của anh.”

“Hửm?” Bàn tay đang xoa tai Tô Ngự khựng lại, “Lấy đâu ra người yêu cũ?”

“Không có người yêu cũ á?” Tô Ngự ngẩng đầu lên khỏi vai Tống Quân Ngật, mắt sáng long lanh.

Nhìn dáng vẻ này của nhóc cưng, Tống Quân Ngật khẽ nhếch môi, “Chỉ có mỗi em.”

Tô Ngự cảm giác được mặt trời càng ngày càng sáng, nhưng lại nghĩ tới cái gì, ánh sáng trong mắt biến mất, thay vào đó là vẻ u ám.

“Nếu sau này anh không cần em nữa thì nhớ nói nhé, em sẽ ngoan ngoãn…”

Tống Quân Ngật nhéo mạnh tai Tô Ngự một cái, Tô Ngự đau, hít sâu một hơi.

“Phạt em.” Tống Quân Ngật mím môi nói.

Anh không thích Tô Ngự nói chuyện chia tay.

Biết Tống Quân Ngật không vui, cậu liền vùi đầu vào cổ anh.

Mùi của Tống Quân Ngật rất dễ chịu, không có mùi nồng, chỉ có mùi rất nhẹ và hơi lạnh như tuyết đầu mùa.

“Anh rất quan trọng, cho nên em mới sợ…” Tô Ngự khẽ nói.

Hơi thở phả vào cổ Tống Quân Ngật khiến anh thấy hơi ngứa.

“Sợ cái gì?” Giọng nói của anh hơi khàn.

“Sợ anh ghét em.”

Tống Quân Ngật sờ sờ lên vùng tai vừa bị nhéo của Tô Ngự, như muốn xoa dịu cơn đau, “Sẽ không đâu.”

Anh thích còn không kịp ấy chứ.

Không hiểu sao tự nhiên Tô Ngự lại thấy hơi cảm động, thực ra cậu với Tống Quân Ngật còn chưa nói gì cả, nhưng lại cảm thấy rất thân thiết, Tống Quân Ngật tốt quá…

Tốt đến mức khiến cậu sợ hãi.

“Trước kia không ai ưa em cả.” Tô Ngự rũ mắt, “Cho nên em sợ sẽ có một ngày anh chán ghét em, giống như tình tiết trong bộ phim này vậy…”

Tống Quân Ngật nhíu mày, “Anh với hắn không giống nhau.”

Hắn ở đây chính là nam chính trong phim.

Tô Ngự vẫn chôn mặt trong cổ anh, không nói gì.

“Nếu như em lo lắng, chúng ta sẽ lập khế ước.” Tống Quân Ngật thở dài.

“?” Tô Ngự ngẩng đầu nhìn Tống Quân Ngật, “Khế ước gì cơ?”

“Khế ước trói buộc linh hồn với đối phương.” Tống Quân Ngật tựa đầu đến gần Tô Ngự, áp vào trán cậu, hơi thở phả vào mặt Tô Ngự làm cậu hơi nhột.

“Dù ở nơi đâu cũng có thể cảm nhận được đối phương, cho đến khi linh hồn biến mất mới thôi.”

Đây là một loại khế ước mà chẳng mấy ai trong đế quốc nguyện ý thực hiện.

“Làm không?” Tống Quân Ngật hỏi.

Sao hai từ này nghe như xxx thế nhỉ.

“Được.” Tô Ngự còn chưa kịp phản ứng đã đồng ý rồi.

Nhận được đáp án, đôi mắt Tống Quân Ngật tràn đầy dịu dàng: “Sau khi trói định là không thể hối hận đâu.”

Tô Ngự đỏ mặt, “Vâng!”

Cậu không muốn đổi ý đâu mà.

Xem phim xong, hai người trở về biệt thự, Tô Ngự bảo đầu bếp đến biệt thự lớn làm đồ ăn.

Tô Ngự thực sự rất kiên trì trong việc ăn uống.

Không chỉ trong năm năm đó, mà ngay cả trước khi bị đuổi khỏi nhà họ Tô, cậu cũng thường xuyên bị đói nên luôn nghĩ đến việc ăn trước khi làm bất cứ việc gì.

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, tâm tình Tô Ngự rất tốt.

Lúc đi dạo trong hoa viên biệt thự còn hát khe khẽ.

Nắm tay nhau đi dạo trong hoa viên, mọi thứ như thiên đường vậy.

Cậu chưa bao giờ nghĩ, lúc phải chết sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Tô, cậu sẽ gặp được một người có thể quay ngược thời gian và khiến mình sống lại, càng chưa bao giờ nghĩ người này cuối cùng lại trở thành bạn trai mình.

Không khí trong biệt thự rất trong lành, gió nhẹ quất vào mặt khiến cậu cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến, nhất là khi người bên cạnh lại là người cậu thích, sống như vậy cả đời thì thật là tuyệt vời.

“Tống Quân Ngật.” Tô Ngự bỗng gọi anh.

Tống Quân Ngật nhìn cậu.

“Lập khế ước có nghĩa là kết hôn ạ?” Tô Ngự hỏi, trong mắt là vẻ chờ mong không sao giấu nổi.

Tống Quân Ngật khẽ cười, “Xem như vậy.”

Tô Ngự thẹn thùng, “Thế có phải vừa rồi anh cầu hôn em không?”

Tiến độ khá nhanh, nhưng mà cậu thích! Kết hôn nha.

“Không phải.” Hai chữ này được nói ra rất nhanh.

Tô Ngự nghe xong lời này, cảm xúc vui mừng cùng chờ mong trong lòng dần rơi xuống đáy, trong lòng thất vọng vô cùng, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Tống Quân Ngật cau mày nói.

“Như vậy quá đơn sơ rồi.”

Tô Ngự lại vui vẻ trở lại, hận không thể nhảy lên hôn Tống Quân Ngật.

“Không đơn sơ! Không đơn sơ chút nào!” Cậu hận không thể trói Tống Quân Ngật lại rồi viết tên mình lên đó. Chuyện này cứ như một giấc mơ vậy, sao có thể đơn sơ được?

Dù hôm qua họ mới chính thức gặp mặt, cũng có thể nói là đang trong thời kỳ yêu cuồng nhiệt nên lý trí không sáng suốt, nhưng giờ phút này, cậu thực sự muốn viết tên mình lên Tống Quân Ngật, cho dù đó chỉ là một khoảnh khắc cũng được…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play