Tô Ngự chuẩn bị xong liền mở cửa, rồi thấy Tống Quân Ngật. Trong nhất thời, tất cả ánh sáng dường như đã tụ lại, trên thế giới chỉ còn lại mình anh.
“Chào buổi sáng.”
Tô Ngự cảm thấy giọng Tống Quân Ngật nghe hay cực kỳ.
“Chào buổi sáng.” Tô Ngự mỉm cười.
Suốt từ hôm qua tới giờ, Tô Ngự vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy, Tống Quân Ngật đã thật sự xuất hiện trong đời cậu.
“Em dẫn anh đi uống trà ăn sáng nhé.” Đồ ăn sáng ở đây rất ngon, cậu cũng muốn Tống Quân Ngật nếm thử.
“Ừ.” Tống Quân Ngật đáp.
Tô Ngự gọi điện cho tài xế, nhưng tài xế cũng tới rồi.
Cậu cũng không định về biệt thự nhỏ thay quần áo nữa. Tống Quân Ngật còn chưa thay kìa, cậu thay làm gì?
Ra khỏi biệt thự liền thấy một chiếc xe màu trắng. Đây là xe của Tô Ngự, Tống Quân Ngật cũng có chiếc giống hệt đang đậu trong gara.
Bầu không khí buổi sáng ở đây thực sự rất tốt. Vốn tối qua Tô Ngự muốn mời anh uống trà ở đây thôi, nhưng hôm nay cậu lại muốn dẫn anh đi nếm thử đồ ăn ngon ở thế giới này.
Xe dừng ở khách sạn gần nhất, họ vào một phòng riêng, Tô Ngự đưa thực đơn cho Tống Quân Ngật: “Anh muốn ăn gì?”
“Anh muốn ăn món em thích.” Tống Quân Ngật nghiêm túc nói.
Mặt Tô Ngự nóng bừng, cậu nghĩ, sao Tống Quân Ngật có thể nghiêm túc nói ra những lời quyến rũ như vậy.
“Vậy, vậy để em gọi.” Tô Ngự hơi lắp bắp.
Cậu cầm thực đơn rồi lấy bút đánh dấu vài món mình thích
Ăn sáng xong mất gần một tiếng đồng hồ. Họ thức dậy lúc sáu giờ rưỡi, lúc đi là bảy giờ, bây giờ mới có tám giờ, trung tâm thương mại còn chưa mở cửa. Hôm nay là chủ nhật, cậu không cần phải đến trường, nhưng cậu rất muốn dẫn Tống Quân Ngật đi mua sắm.
Không thì đi dạo cũng được.
“Bọn mình đi dạo nhé?” Tô Ngự hỏi, nếu Tống Quân Ngật không muốn thì đi về, dạo sau cũng được.
Trên mặt Tô Ngự có dính chút nước sốt, Tống Quân Ngật lấy một tờ giấy, nhẹ nhàng lau đi cho cậu.
“Muốn đi dạo thì anh đi cùng em.”
Tô Ngự cảm nhận được hơi ấm từ ngón tay Tống Quân Ngật xuyên qua lớp khăn giấy, tim cậu như đập như trống.
Sau khi ra khỏi khách sạn, hai người đi song song nhau, vì quá gần nên bàn tay đeo vòng tay và nhẫn giống nhau sẽ vô tình chạm vào nhau. Có lẽ vì thấy phiền nên bàn tay to kia đã nắm luôn bàn tay nhỏ, mười ngón tay đan vào nhau.
Tô Ngự càng thấy tim mình đập mạnh hơn, hai người nắm tay nhau, an tĩnh đi trên đường.
Cảm giác khi nắm tay Tống Quân Ngật thật an toàn.
Lúc Trần Thiệu Vũ mua biệt thự đã để cho Sở Mạn đứng tên, sau khi chia tay cũng cho cô ta luôn. Biệt thự khá gần trường, ở gần Phỉ Thuý Vân Phủ.
Buổi sáng, Sở Mạn hẹn Vương Tư Tư đi ăn sáng, tiện thể rơi lệ cho tình yêu vừa mất của mình.
“Mạn Mạn, Thiệu Vũ tốt như thế, sao cậu lại chia tay? Tôi thấy cậu ấy cũng yêu cậu lắm mà.” Vương Tư Tư đã phải ngồi nghe nhiều lắm rồi, giờ mới hỏi lại.
Mấy ngày nay, thấy Sở Mạn có vẻ rất đau buồn nên cô ta không dám hỏi, nhưng đến hôm nay thì vẫn không nhịn được. Đã để lại cho Sở Mạn cả biệt thự lẫn tiền, một người tốt như thế sao lại bỏ rơi Sở Mạn được?
Vương Tư Tư vừa nghe câu này liền đoán ra nguyên nhân sự việc, đồng thời đưa ra kết luận – Trần Thiệu Vũ sợ liên lụy đến Mạn Mạn sao?
Cô ta càng ghen tị, sao Sở Mạn lại gặp được người tốt như thế?
Đang cảm khái, cô ta bỗng trông thấy một người quen – Tô Ngự?
Sở Mạn cũng nhìn thấy, cô ta khựng lại, nhìn thẳng vào Tô Ngự, thậm chí còn phớt lờ người đàn ông bên cạnh cậu, dường như trong thế giới của cô ta chỉ còn lại Tô Ngự.
Bây giờ cô ta có thể ở bên Tô Ngự, cô ta có tiền rồi.
Khi Vương Tư Tư nhìn Sở Mạn, thấy cô ta đang chăm chú nhìn Tô Ngự, trong mắt là cảm xúc không thể che giấu, hiển nhiên là vẫn còn tình cảm với Tô Ngự.
“Muốn qua đó không?” Vương Tư Tư cảm thấy Sở Mạn làm như vậy là không đúng, bởi vì cô ta với Trần Thiệu Vũ vừa mới chia tay cách đây không lâu, nhưng cũng cảm thấy thoát khỏi bóng ma chia tay là tốt rồi.
“Ừ.” Sở Mạn gật đầu.
Vương Tư Tư theo Sở Mạn đi về phía Tô Ngự, đến gần, cô ta mới thấy bên cạnh Tô Ngự còn có một người đàn ông có diện mạo cực kỳ hoàn mỹ. Đi cạnh anh ta, Tô Ngự cao 1m78 bỗng có vẻ khá nhỏ xinh.
Cô ta dừng lại, muốn nhắc nhở Sở Mạn, nhưng Sở Mạn lại buông tay, chạy về phía Tô Ngự.
“Tô Ngự!” Cô ta gọi to, vì chạy chậm mà hơi thở còn hơi lạc đi, ánh mặt trời chiếu vào bộ váy trắng cô ta đang mặc, trông có vẻ rất trẻ trung xinh đẹp.
Tô Ngự đang nắm tay Tống Quân Ngật, thẹn thùng bước đi.
Nghe thấy giọng Sở Mạn, cậu rất không vui.
Ngẩng lên, Tô Ngự chỉ thấy Sở Mạn đang bước về phía mình, đứng trước mặt Tô Ngự, vẻ mặt cô ta vô cùng mất mát, “Tô Ngự, tôi chia tay rồi.”
“Cậu có thể ở bên tôi được không? Chỉ hôm nay thôi.” Cô ta rưng rưng nhìn Tô Ngự.
Khi Sở Mạn nói ra những lời này, Tô Ngự cảm giác được người bên cạnh nắm chặt tay mình hơn, cảm giác có vẻ áp lực nặng nề, trong lòng Tô Ngự lập tức căng thẳng. Cậu nghi ngờ Sở Mạn muốn chia rẽ quan hệ giữa mình và bạn trai thân ái! Thật là xấu xa!
Thấy Tô Ngự không lập tức vui vẻ nhận lời, ánh mắt Sở Mạn có vẻ cầu xin, “Có được không?”
“Không.” Tô Ngự lập tức trả lời.
Cậu giơ tay đang nắm tay Tống Quân Ngật lên, “Tôi có bạn trai rồi, hơn nữa tình cảm của chúng tôi cũng rất tốt!”
Tô Ngự nhấn mạnh mấy chứ “tình cảm rất tốt”, hy vọng Sở Mãn có thể hiểu được, quan hệ giữa cậu và Tống Quân Ngật không phải là thứ mà người khác có thể chia rẽ!
Nói xong, Tô Ngự cảm thấy áp lực vừa rồi đã giảm đi chút.
Sở Mạn mở to mắt, vừa nãy cô ta chỉ để ý đến Tô Ngự nên không thấy Tống Quân Ngật. Nhìn sang, giá trị nhan sắc cực cao của Tống Quân Ngật đập vào mắt cô ta, khí chất xung quanh anh cũng không giống người thường.
Tim Sở Mạn bỗng đập nhanh hơn.
Nhìn đôi bàn tay đan vào nhau của Tô Ngự và Tống Quân Ngật, sắc mặt cô ta tái nhợt, những chiếc vòng tay và nhẫn cùng kiểu dáng dường như đang thiêu đốt đôi mắt cô ta.
Cô ta sực tỉnh, Tô Ngự đã có người yêu rồi, trước đó cô ta đã nghe nói, nhưng không ngờ lại là sự thật. Hơn nữa người kia còn là đàn ông, Tô Ngự là gay sao?
Mặt cô ta trắng tát.
Trong ký ức của cô ta, Tô Ngự đã chết một mình trong căn nhà thuê, làm sao có thể có bạn trai? Làm sao cậu có thể có bạn trai được?
Cô ta đứng ngây ra đó, dáng vẻ bối rối và đầy tổn thương.
Vương Tư Tư thấy vậy liền nhanh chóng tiến tới xin lỗi rồi kéo Sở Mạn đi.
“Xin lỗi, sáng ra cô ấy có hơi mơ hồ.”
Vương Tư Tư cảm thấy xấu hổ, lẽ ra cô ta nên cảnh báo sớm cho Sở Mạn, nhưng không ngờ vừa rồi Sở Mạn lại chạy tới nhanh như thế.
Khi Vương Tư Tư kéo Sở Mạn đi, Tống Quân Ngật liền rút tay ra khỏi tay Tô Ngự, sau đó nắm lấy cẩn thận xoa xoa, một cảm giác tê dại truyền tới từ đầu ngón tay.
Cậu nghi ngờ nhìn Tống Quân Ngật, thấy khóe miệng anh cong lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười, lạnh lùng nói: “Bạn gái cũ à?”
Giọng điệu đầy ghen tuông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT