Ngôn Húc nói thần bí, cũng khó trách Tằng Gia Thần sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng cả đám còn chưa kịp thảo luận xem là ai thì đã bị giáo viên nhắc nhở vì tội làm việc riêng trong giờ.
Đành phải tập trung học vậy.
Sinh nhật của Ngôn Húc là thứ bảy, tối đó Tô Ngự không về biệt thự mà ở lại ký túc xá cùng Phạm Thư Thụy và Tằng Gia Thần để hôm sau, người của Ngôn Húc tới đón họ.
Một khách sạn được trang trí sang trọng, đầy những siêu xe lui tới.
Ngôn Húc mặc một bộ lễ phục màu đen bước ra đón họ. Hôm nay Ngôn Húc không diện nguyên cây đầy logo nữa, trông rất đẹp trai, làn da màu lúa mì cũng có một vẻ độc đáo.
Phạm Thư Thụy hứng thú nhìn: “Bình thường cậu cứ mặc cái kiểu như vậy để che đi vẻ đẹp trai phải không?”
Tằng Gia Thần cũng cười phụ họa, “Đúng đấy, bình thường cậu đúng là lãng phí nhan sắc rồi.”
Ngôn Húc cười cười: “Các cậu cứ đi dạo chút nhé, tôi đi đón những người khác đã.”
Với những gia đình như Ngôn Húc thì tiệc sinh nhật sẽ thành tiệc thương nghiệp, tất nhiên phải đi đón khách rồi.
“Được rồi, cậu đi đi.” Họ cũng không muốn quấy rầy Ngôn Húc.
Sau khi nghe bạn mình nói, Ngôn Húc mới rời đi.
Đi được vài bước, cậu ta túm một người phục vụ và nói gì đó.
Một lúc sau, một người phục vụ mang vài đĩa đồ ăn Trung Quốc bước tới.
Sườn heo, vịt quay.
Rất khác với những món khác trong bữa tiệc này, có vẻ như Ngôn Húc đã ghi nhớ lời Phạm Thư Thụy nói trong lòng.
Tô Ngự và Tằng Gia Thần đều cảm thấy Ngôn Húc đúng là một người bạn tốt, bình thường không lảm nhảm nhiều như Phạm Thư Thụy, nhưng cậu ấy có thể ghi nhớ mọi chuyện trong lòng.
Nhưng ăn còn chưa xong, bọn họ thực sự rất căng thẳng, đặc biệt là tay Phạm Thư Thụy và Tằng Gia Thần đều đã đổ mồ hôi.
“Có rất nhiều ông chủ trên tạp chí tài chính.” Phạm Thư Thụy cảm thấy như sắp ngất tới nơi.
“Không chí khí gì cả.” Tằng Gia Thần nói rất hay, nếu như giọng nói không hơi run rẩy.
Họ biết sinh nhật Ngôn Húc sẽ có rất nhiều người, nhưng không ngờ lại có nhiều ông chủ lớn như thế.
May mà Tô Ngự không thích loại tiệc này lắm. Trước đây cậu cũng có tổ chức sinh nhật, nhưng lúc đó cậu chỉ cười đứng trong góc, thỉnh thoảng có người khen cậu. Sau nữa thì thậm chí cậu còn không cần phải có mặt nữa.
Trong bữa tiệc, ngoài những ông chủ lớn thì còn có mấy vị tiểu thư nhà giàu có. Họ mặc những bộ váy lộng lẫy đi khắp bữa tiệc, một số người quen nhau thì sẽ ngồi lại trò chuyện, cố gắng tìm một người bạn đời có lợi cho bản thân và gia đình.
Nhân vật chính Ngôn Húc cũng là một đối tượng tốt, thỉnh thoảng họ sẽ cùng người nhà bước tới bắt chuyện để thu hút sự chú ý của Ngôn Húc, nhưng chưa nói bao nhiêu đã khoan thai rời đi.
“Không phải nói hôm nay sẽ có nhân vật lớn đến sao? Tại sao tôi không thấy ai cả?” Một vị tiểu thư tò mò hỏi.
Với địa vị của họ, hầu hết những người có thể gọi là người quan trọng đều là người quen, thực sự rất ít người có thể được người nhà họ cẩn thận nhắc tới như vậy.
“Những nhân vật lớn thường xuất hiện cuối cùng, tôi đoán chắc phải cuối bữa tiệc sinh nhật thì người đó mới xuất hiện, phải không?” Một tiểu thư mỉm cười nói.
“Này, tôi nhìn thấy Trần Hùng và Trần Thiệu Vũ!” Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.
Vì mấy vị tiểu thư này ngồi tán gẫu cách đám Tô Ngự không xa, cho nên cả bọn đều đã nghe thấy họ nói gì.
Giọng nói ngạc nhiên khiến đám Tô Ngự nhìn lại. Cách đó không xa, họ thấy một người đàn ông trung niên cùng Trần Thiệu Vũ đang nói chuyện với mấy người, người đàn ông nói chuyện một hồi liền bỏ đi.
“Cô nghĩ xem, tội gì phải thế chứ? Ban đầu rõ ràng cùng Hâm Điềm rất ổn, nhưng sau đó lại giải trừ hôn ước vì một cô gái đột nhiên xuất hiện.”
“Giờ Trần thị cũng không biết mình đã xúc phạm tới ai mà dự án nào tiếp quản cũng có vấn đề. Ví dụ như khu đất phía Đông thành phố đã được quyết định sẽ xây dựng một tuyến tàu điện ngầm mới ở đó, nhưng họ vừa mua được lô đất đó thì bên trên lại thay đổi.”
“Nếu Trần Thiệu Vũ không vì chuyện kia mà đắc tội nhà họ Hứa thì có khi nể mặt Hâm Điềm, nhà họ Hứa sẽ giúp cậu ta.”
“Tiền đồ đang tốt đẹp mà lại bị hủy hoại vì một người phụ nữ, Trần Thiệu Vũ này đúng là ngốc quá.”
Sự thật chứng minh, mọi người ở bất kỳ tầng lớp nào cũng luôn rất thích buôn chuyện.
Tô Ngự rất ngạc nhiên về việc của Trần Thiệu Vũ, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến cậu, nên cậu im lặng ăn thôi, không nói.
Nhưng có thể vì vừa hóng chuyện nên Phạm Thư Thụy cùng Tằng Gia Thần cũng không quá căng thẳng nữa.
“Đúng rồi, hôm nay Hâm Điềm không tới sao? Sao không thấy cô ấy?”
“À, tôi vừa hỏi, cô ấy bị đau bụng nên về trước. Có lẽ cô ấy đã trông thấy Trần Thiệu Vũ, và không muốn gặp lại vị hôn phu cũ của mình.”
“Trần Thiệu Vũ đúng là ngốc, Hâm Điềm như vậy mà không cần. Không hiểu cái cô Sở Mạn kia thì có gì tốt.”
“Nghe nói lúc còn nhỏ đã cứu cậu ta. Loại tình tiết này thật là thô tục, tưởng đây là chuyện cổ tích Lọ Lem và hoàng tử chắc?” Các tiểu thư nghe vậy đều cảm thấy buồn cười.
“Tôi thấy lẽ ra Hâm Điềm không nên rời đi, giờ chính là cơ hội tốt để bỏ đá xuống giếng!”
“Đúng đó.”
Các vị tiểu thư đang trò chuyện vui vẻ, nhưng Trần Hùng lại có vẻ buồn bã, nhìn con trai cũng mệt mỏi mà thở dài.
Ông ta không biết gần đây xảy ra chuyện gì, việc gì cũng không ổn, giống như có người muốn nhắm vào nhà họ Trần vậy. Nghe nói hôm nay sẽ có nhân vật lớn đến buổi tiệc của nhà họ Ngôn, cho nên ông ta mới kiếm một tấm thiệp rồi tới đây.
“Đừng quá căng thẳng.” Trần Hùng nhìn con trai, an ủi nói: “Ba cũng biết con áy náy, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không có cách nào cứu vãn nữa. Trần thị chúng ta không chỉ thiếu hụt tài chính, mà còn không biết mình vô tình đắc tội ai. Có thể xoay người hay không thì còn phải xem người được gọi là nhân vật lớn này có chịu giúp đỡ chúng ta hay không.”
Mắt Trần Thiệu Vũ thâm đen, giọng cũng khàn đi nhiều, “Vâng.”
Trần Thiệu Vũ không lừa Sở Mạn, Trần thị quả thực sắp phá sản.
“Nếu, con nói là nếu nhân vật lớn kia không chịu giúp, con chấp nhận liên hôn.” Trần Thiệu Vũ nói.
Cậu không thể nói được cảm xúc của mình khi nói ra những lời này, nhưng khi nói những lời này, hình bóng Sở Mạn vẫn hiện lên trong đầu cậu. Cho tới bây giờ, cậu cũng không trách cô ta, cũng không muốn liên lụy đến cô ta, cho nên mới chọn chia tay.
“Được.” Trần Hùng vỗ vỗ vai cậu.
Ba Ngôn mập mạp dẫn theo vợ con cẩn thận chờ ở cửa, họ nhận được tin, nhân vật lớn kia sắp tới rồi.
Nhà họ Ngôn là sau này mới phất lên, ba Ngôn đã cố gắng làm việc mới có được thành tích ngày hôm nay. Bởi vì ngành mà ông làm có lợi nhuận cực lớn, cho nên cũng thường hay bị một số gia tộc lớn dè bỉu là nhà giàu mới nổi.
Lần này, nhân vật lớn đến, khiến mấy ngày rồi, ba Ngôn không thể ngủ ngon được.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen lái tới trước cửa khách sạn, biển số là một chuỗi số 8 rất kiêu ngạo. Những con số như vậy cũng cho thấy danh tính của vị khách kia, có lẽ chính là nhân vật lớn kia rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT