Sáng ngày hôm sau, Tô Ngự bị một cuộc điện thoại đánh thức. Đây là số lạ, cậu nghĩ là cuộc gọi làm phiền nên không muốn nghe, nhưng số đó cứ gọi lại liên tục, cậu cáu kỉnh bắt máy.

“Chào cậu, xin hỏi cậu có phải Tô Ngự không?”

“Đúng.”

“Chúc mừng tác phẩm “Ác quỷ hay thiên thần” của cậu đã lọt vào danh sách đề cử của Cuộc thi tranh gốc chủ đề quốc gia! Bảng xếp hạng vẫn chưa được công bố. Vui lòng theo dõi và bỏ phiếu ủng hộ. Số phiếu bầu sẽ được tính 20% trên tổng số điểm!”

Nghe xong, Tô Ngự ngồi dậy.

Cậu lọt vào danh sách đề cử á?

Đây là lần đầu tiên cậu tham gia loại cuộc thi kiểu này, và cũng là lần đầu tiên cậu lọt vào danh sách đề cử!

“Alo? Cậu Tô Ngự, cậu có nghe rõ không?”

“Có, có, tôi nghe đây.” Tô Ngự lắp bắp.

“Được, vậy tôi cúp máy nhé, tôi còn phải thông báo cho các thí sinh khác.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại xong, cậu thấy một tin nhắn, là thông báo danh sách đề cử. Cậu chụp ảnh màn hình tin nhắn gửi cho Tống Quân Ngật.

Cá: [Ảnh.]

Cá: [Em lọt vào danh sách đề cử rồi!]

Khi Tống Quân Ngật nhận được tin nhắn của Tô Ngự, anh đang bị một vị khách không mời mà đến làm phiền.

“Anh thật sự muốn đến cái thế giới nhỏ bé kia sao?” Khương Mặc Bạch cả đêm không ngủ, sáng sớm đã kéo Hạc Xuyên đến tìm Tống Quân Ngật.

Quang não nhắc nhở anh có tin nhắn, thế là anh mở ra ngay trước mặt Khương Mặc Bạch và Hạc Xuyên, lập tức nhắn lại cho Tô Ngự.

Tống Quân Ngật: [Tuyệt lắm.]

Khương Mặc Bạch nhìn dáng vẻ Tống Quân Ngật liền hiểu ra, trong lòng hơi rầu rĩ. Y từng mừng vì Tống Quân Ngật đã có nhân tính hơn, nhưng y không ngờ Tống Quân Ngật lại muốn đi đến thế giới trong trò chơi. Y và Hạc Xuyên đã coi Tống Quân Ngật là bạn tốt, nhưng trong lòng Tống Quân Ngật, có lẽ họ chưa bao giờ là bạn. Đây mới là điều khiến y rầu rĩ.

“Thế giới đó thấp hơn thế giới của chúng ta mấy không gian, có thể có hệ thống khác đang điều khiển nó. Anh tới đó thực sự quá lãng phí nhân tài!” Khương Mặc Bạch cố gắng khuyên can, khuôn mặt tuấn tú cau lại.

“Tôi sẽ giải quyết hết mọi chuyện ở đây trước khi rời đi.” Tống Quân Ngật nhìn họ, ánh mắt không hề dịu dàng như khi trả lời tin nhắn.

Dù ở đâu thì với Tống Quân Ngật cũng không có gì khác biệt, anh đi đến thế giới của Tô Ngự là vì không muốn Tô Ngự phải thích nghi với thế giới của mình.

Khương Mặc Bạch nhìn ánh mắt này của anh liền thấy đau đầu, “Dân chúng nơi đây cần anh, đế quốc cũng cần anh!”

“Nếu cần, tôi sẽ quay lại.” Tống Quân Ngật đáp.

Nghe vậy, Khương Mặc Bạch đã hiểu quyết tâm của anh. Y tức giận không muốn nói chuyện, Hạc Xuyên ôm y vào lòng, nhìn về phía Tống Quân Ngật.

“Có phải từ trước tới nay anh chưa từng coi chúng tôi là bạn không?” Hạc Xuyên vốn luôn ôn hoà, nhưng nhìn người yêu đang giận dữ, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.

Tống Quân Ngật lạnh lùng nhìn lại Hạc Xuyên. Ngay từ đầu, anh với đế quốc vốn chỉ là quan hệ lợi ích.

Hạc Xuyên nhìn anh, lại nhìn Khương Mặc Bạch đang tức giận đến không nói nên lời, nhẹ nhàng thở dài: “Tống Quân Ngật, anh quá máu lạnh, không đáng được yêu, cũng không thích hợp để yêu người khác.”

Mọi người đều nói Tống Quân Ngật bị khuyết thiếu cảm xúc, nhưng anh ta cảm thấy không phải vậy, mà là quá máu lạnh, chưa bao giờ để ý đến người khác, trong lòng anh không có gì khác ngoài việc trao đổi lợi ích.

Tống Quân Ngật mím môi, ánh mắt lạnh lùng: “Có thích hợp hay không, không phải do anh quyết định.”

Hạc Xuyên cười, “Hy vọng người đó có thể chấp nhận anh như thế này.”

Nói xong, anh ta ôm Khương Mặc Bạch rời đi.

Ngồi trên sofa, Tống Quân Ngật nhìn quang não, Tô Ngự nhận được hồi âm của anh, đang rất vui vẻ, liên tiếp gửi cho anh mấy tin nhắn.

Cá: [Anh đã thấy tranh em vẽ đúng không?]

Cá: [Trước kia em tệ lắm.]

Cá: [Em cảm thấy gặp được anh chính là may mắn lớn nhất!]

Tô Ngự thật sự cảm thấy như vậy. Cậu không biết mình đã tích đức mấy kiếp mới gặp được Tống Quân Ngật, chính anh là người cho cậu đi học để thực hiện những tiếc nuối, cũng chính anh là người cho cậu niềm tin.

Tống Quân Ngật nhìn tin nhắn của Tô Ngự, trong đầu vẫn là câu nói “không đáng được yêu, cũng không thích hợp để yêu người khác” của Hạc Xuyên, ánh sáng chiếu xuống dưới mắt anh, tạo thành một bóng mờ.

Tống Quân Ngật: [Anh không tốt như em nghĩ đâu.]

Không ai dạy anh cách yêu một ai đó. Anh sinh ra ở hành tinh hỗn loạn nhất, là một tinh cầu bỏ hoang, vì nhiều nguyên nhân mà ngày nào cũng chết vô số người, cũng có vô số phạm nhân bỏ trốn đến từ hành tinh khác.

Kẻ yếu không cẩn thận là sẽ trở thành bữa ăn của người khác, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.

Các loại cảm xúc đều thua kém lợi ích. Ở đó, anh đã học được cách trở nên mạnh mẽ hơn, anh đã quen với bóng tối, tất nhiên là không tin vào cái gọi là ánh sáng.

Như Hạc Xuyên nói, anh không đáng được yêu và cũng không thích hợp để yêu người khác.

Tô Ngự không nhận thấy Tống Quân Ngật khác thường.

Cậu chỉ nghĩ ác quỷ đang bận tâm về diện mạo của mình.

Trước đó cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Cậu không bận tâm diện mạo của ác quỷ sẽ ra sao, vì cậu cảm thấy chỉ cần là Tống Quân Ngật, cậu đều có thể tiếp nhận.

Cá: [Anh không phải là em, làm sao biết được đâu là tốt đâu là xấu trong lòng em?]

Cá: [Chỉ cần là anh, dù là gì em cũng thấy tốt.]

Cậu cũng không phải đang nói lời âu yếm, cậu đang rất nghiêm túc.

Tống Quân Ngật nhìn tin nhắn gửi đến và người trong màn hình, một luồng nhiệt xuyên qua xiềng xích, từ trong lòng chảy ra, sưởi ấm trái tim đã đóng băng từ lâu của anh.

Sau đó, Tô Ngự không thấy tin nhắn trả lời của Tống Quân Ngật, mà lại nghe thấy tiếng thông báo của A11.

A11: [Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt nhiệm vụ tạm lâm mới, cuối tuần này vui lòng mua sắm thoải thích~]

Tô Ngự: “…”.

||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||

Tự nhiên cậu lại muốn đăng gì đó rồi.

“Có một anh người yêu giàu có luôn muốn mình mua sắm là cảm giác gì?”

“Cảm ơn vì đã mời nha, nhưng em thực sự mệt quá!”

Đăng thế thật thì có bị đánh hội đồng không nhỉ? Đúng là phiền não ngọt ngào mà!

Tô Ngự cảm thán.

Sau đó, cậu gửi emo yêu yêu qua WeChat cho Tống Quân Ngật.

Rồi nói.

Cá: [Tuy em vui lắm, nhưng mà giờ đang hơi lười.]

Tống Quân Ngật: [Không sao.]

Sau khi nhìn thấy câu này, Tô Ngự thở phào nhẹ nhõm, rồi lập tức nhận được một tin nhắn khác.

Tống Quân Ngật: [Hình phạt sẽ được tính riêng.]

Cá: [QAQ]

Gần đây, vì yêu đương bung bét với kim chủ, Tô Ngự đã trở nên kiêu ngạo, suýt nữa quên mất mình vẫn còn bị trừng phạt.

Cá: [Run bần bật.jpg]

Cá: [Hình phạt gì dọ?]

Tống Quân Ngật nhìn nhóc mèo run rẩy ôm cá, có cảm giác rất giống Tô Ngự, khóe miệng không khỏi cong lên, ánh mắt dịu đi không ít.

Tống Quân Ngật: [Sau này em sẽ biết.]

Tô Ngự nhìn thấy câu này, cảm thấy chắc chắn không phải chuyện tốt, liền đáp lại.

Cá: [Em không muốn biết đâu!]

Cá: [Thôi em cứ làm tốt nhiệm vụ vậy QAQ]

Tống Quân Ngật cảm thấy hơi tiếc nuối.

Anh bắt chước Tô Ngự, tìm một emo gửi sang.

Tống Quân Ngật: [Tiếc nuối.jpg]

Đây là lần đầu tiên Tống Quân Ngật gửi emo, là đứa nhỏ cúi đầu nhìn rất đáng yêu, cho nên anh liền lưu lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play