Sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát, Tô Ngự cũng không hề bị đối xử thô bạo. Chú cảnh sát đối xử rất tử tế, thậm chí còn đưa cho cậu một tách trà.

Chỉ có điều bị hỏi mấy câu, Tô Ngự có thể trả lời thì đều trả lời, những câu không trả lời được, cũng không biết trả lời thế nào, Tô Ngự chỉ nói không biết.

Ví dụ, cậu có mua biệt thự và ô tô bằng tiền của mình không? Tô Ngự trả lời có.

Số tiền đó ở đâu ra, Tô Ngự trả lời là do người nhà cậu cho, nhưng khi chú cảnh sát hỏi người nhà đó là ai thì Tô Ngự không trả lời được.

Lúc này, cảnh sát đang điều tra sự việc đều bối rối. Số tiền nghe không giống tiền ăn trộm, nhưng câu trả lời của Tô Ngự lại khiến mọi người rất khó hiểu.

Đúng lúc bọn họ đang định hỏi thêm thì có một cuộc điện thoại đến đồn cảnh sát. Sau khi nghe máy, người kia nói gì đó rồi lập tức không hỏi nữa, thả Tô Ngự về, còn không ngừng xin lỗi cậu.

“Chúng tôi thực sự xin lỗi vì đã đưa cậu đến đây mà chưa điều tra kỹ lưỡng. Lần sau, chúng tôi chắc chắn sẽ điều tra kỹ lưỡng trước khi bắt đầu hành động!”

Nghe được lời của chú cảnh sát, Tô Ngự cảm thấy hơi mơ màng, khi được xe cảnh sát đưa về khách sạn, cậu còn tưởng rằng mình chưa tỉnh.

Vậy là xong rồi sao?

Khi bị bắt đi, Tô Ngự đã sớm chuẩn bị tinh thần không thể quay lại, không ngờ sự việc lại được giải quyết nhanh như vậy.

Vậy cuộc điện thoại kia là sao? Ai gọi vậy? Ác quỷ sao?

Cậu lấy điện thoại ra xem WeChat, Tống Quân Ngật không gửi tin nhắn cho cậu, chỉ có đám Phạm Thư Thuỵ hỏi thăm.

Cậu trả lời từng người một.

[Không sao đâu, tôi quay lại rồi.]

Gửi xong, cậu bước vào thang máy của khách sạn. Cậu bấm vào giao diện chat với Tống Quân Ngật, tim đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa mong đợi.

Cá: [Có phải anh vừa gọi đến đồn cảnh sát không? Hay anh cho người gọi?]

Tống Quân Ngật vẫn đang nói chuyện điện thoại thì nhận được tin nhắn của Tô Ngự.

“Giải quyết xong thì cúp máy.” Anh nói.

Đầu bên kia chưa kịp nói hết thì Tống Quân Ngật đã cúp điện thoại.

Tống Quân Ngật nhìn tin nhắn rồi trả lời.

Tống Quân Ngật: [Ừ.]

Nhìn từ này, đáy lòng Tô Ngự hơi gợn sóng.

Cửa thang máy mở ra, cậu gần như quên bước ra ngoài. Cho đến khi cửa chuẩn bị đóng lại, cậu mới nhớ ra, khi nhìn đến chữ này, trong lòng cậu như mặt hồ tĩnh lặng vừa bị ném một hòn đá vào.

Có phải anh ấy luôn biết mình đang làm gì không? Có phải anh ấy luôn trông thấy mình không?

Cho nên luôn có thể kịp thời biết mình gặp phải chuyện gì?

Tô Ngự đi tới cửa, suýt chút nữa đụng phải cửa rồi mới nhớ ra mình nên quẹt thẻ vào.

Cậu đần người ra.

Nghĩ tới Tống Quân Ngật có thể luôn thấy mình, mặt cậu đỏ bừng.

Rồi nghĩ tới hôm nay bị ba người Phạm Thư Thuỵ phát hiện tâm tư nho nhỏ.

Anh ấy cũng nghe thấy à? Anh ấy có biết không? Anh ấy đã biết phải không? Chắc anh ấy biết rồi nhỉ?

Nhìn điện thoại, cậu muốn hỏi nhưng lại không dám.

Sợ một khi nói ra, sẽ chẳng ai cần mình nữa.

Nhưng dù cơ hội chỉ có một phần tỷ, cậu vẫn muốn thử.

Cá: [Anh có thể trông thấy em à?]

Tô Ngự cẩn thận kiểm tra, đây có thể là giới hạn lớn nhất, là lời táo bạo nhất mà cậu muốn nói.

Tống Quân Ngật nhìn thiếu niên không giấu được suy nghĩ trong màn hình, thành thật trả lời.

Tống Quân Ngật: [Nhìn được, cũng nghe được.]

Mấy chữ này khiến Tô Ngự sợ hãi luôn rồi.

Cho nên! Lúc ban ngày, Tống Quân Ngật đã nghe thấy cuộc đối thoại của Tô Ngự và ba người Phạm Thư Thuỵ sao!?

Cá: [Vậy anh có nghe thấy cuộc trò chuyện của em với bạn em sau trận game hôm nay không?]

Tô Ngự lại cẩn thận kiểm tra.

Tô Ngự chờ mong nhìn giao diện chat với Tống Quân Ngật, nhưng tiếc là còn chưa đợi được tin nhắn WeChat của anh thì đám Phạm Thư Thuỵ đã gõ cửa.

Tô Ngự mím môi, cất điện thoại rồi đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, Phạm Thư Thuỵ đã vội vã hỏi thăm Tô Ngự.

Tằng Gia Thần cùng Ngôn Húc ngượng ngùng đỡ trán.

Nhìn tin nhắn của Tô Ngự, Tống Quân Ngật quay lại xem cảnh khi chơi game xong.

Sau khi chơi game xong, anh vẫn loay hoay với chiếc điện thoại nên không nhìn quang não, may mắn là A11 đã ghi lại.

Giọng nói của thiếu niên trên màn hình đặc biệt rõ ràng.

“Cậu đang yêu đấy à?”

“Không.” Thiếu niên rũ mắt.

“Chắc là yêu đơn phương.” Một người bạn khác của thiếu niên lên tiếng.

Cậu ngạc nhiên nhìn người nói, tuy không nói gì, nhưng qua vẻ mặt thì biết người đó đã nói đúng rồi.

Tống Quân Ngật nhìn thiếu niên trong màn hình, căn cứ vào câu hỏi hôm nay của thiếu niên và chuyện gì xảy ra sau khi chơi game, anh đã hiểu được mọi chuyện.

Tô Ngự thích anh.

Một cảm xúc không rõ nguồn gốc chảy vào lòng anh, đây là một trải nghiệm chưa từng có.

Anh có thích Tô Ngự không? Anh đã hỏi Khương Mặc Bạch và Hạc Xuyên, đây hẳn là thích. Tống Quân Ngật cảm thấy câu trả lời là đúng, anh đã thích Tô Ngự, một nhân vật trong trò chơi.

Nghĩ đến đây, anh gọi điện cho Hạc Xuyên.

Hạc Xuyên vừa cúp máy lại nhận được một cuộc gọi khác từ Tống Quân Ngật.

“Không phải đã giải quyết rồi sao? Còn có chuyện gì?” Hạc Xuyên hiếm khi trêu chọc.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Tống Quân Ngật lại khiến hắn sốc đến mức gần như nghĩ đầu óc mình có vấn đề.

“Làm cách nào để tỏ tình với ai đó?”

“Anh nói gì cơ!?” Hạc Xuyên kinh ngạc xác nhận.

“Anh ta nói sao cơ!?” Một giọng nam quen thuộc bên cạnh Hạc Xuyên cũng đang ngạc nhiên không kém.

Tống Quân Ngật bất mãn mím môi: “Lúc đầu anh theo đuổi Khương Mặc Bạch như thế nào?”

Sau khi xác nhận xong, Hạc Xuyên và Khương Mặc Bạch đều vô cùng sốc, không phải nói là thiếu cảm xúc sao? Mới điều trị được bao lâu mà giờ đã bắt đầu theo đuổi ai đó rồi? Bác sĩ này siêu vậy sao?

“Thì tặng quà, cho người ta thấy ưu điểm của mình.” Hạc Xuyên liếc Khương Mặc Bạch, chột dạ đáp lời.

Tống Quân Ngật ghi lại đáp án này.

Sau khi xác nhận Tô Ngự thực sự đã trở lại an toàn và không có chuyện gì xảy ra, Phạm Thư Thuỵ, Ngôn Húc và Tằng Gia Thần rời đi.

Trước nay Tô Ngự không có nhiều bạn bè, được quan tâm như thế này, cậu cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ có điều tâm trí đều đang tập trung vào điện thoại nên muốn họ về sớm chút.

Sau khi tiễn họ đi, Tô Ngự đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra.

Giao diện vẫn là câu nói sau cùng cậu gửi.

Tô Ngự rũ mắt, hốc mắt chua xót.

Cậu biết ý nghĩa của việc không trả lời. Khi còn nhỏ, cậu thường gọi điện và nhắn tin cho Tô phu nhân, hỏi khi nào bà sẽ về, nhưng lúc nào cũng không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi trả lời nào cả.

Khi đó, cậu cũng muốn như Tô Tử Kính, được mẹ ở bên và quan tâm.

Tuy nhiên, mọi mong đợi của cậu đều vô ích.

Những cuộc điện thoại và tin nhắn đều biến mất, cậu không chờ được Tô phu nhân về, cũng không đợi được một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào cả.

Lúc đầu, cậu tưởng là do bà ta bận, nhưng sau này cậu nhận ra, vấn đề không phải là bận hay không, mà là không muốn để ý đến cậu nên đã bỏ qua.

Tô Ngự nhìn tin nhắn vừa gửi trên điện thoại nhưng không nhận được phản hồi, cậu cũng hiểu ra mọi chuyện.

Tống Quân Ngật đối với cậu rất tốt, nhưng cậu lại muốn nhiều hơn. Rõ ràng ngay từ đầu đã nói đây chỉ là một giao dịch, nhưng bây giờ, cậu lại muốn có một mối quan hệ thân thiết hơn một giao dịch.

Là do cậu quá tham lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play