Chuyện về Tô Ngự đã lên hot search. Sau khi bạn mình ngủ, Tiêu Lệ ra ngoài ban công gọi điện thoại.
Cô nhìn vầng trăng treo cao trên bầu trời, biết rõ sau chuyện này, danh tiếng của mình sẽ bị hủy hoại.
Số điện thoại không kết nối được, đã mười một giờ, số này không có người bắt máy là chuyện bình thường. Cô cất điện thoại, nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ trong đó, lưỡng lự hồi lâu mới gọi lại.
“Lệ Lệ à.” Một giọng nói già nua vang lên, khiến hốc mắt Tiêu Lệ nóng bừng, “Bà nội.”
“Bệnh viện nói, tiền thuốc của mẹ con, chậm nhất là 12 giờ trưa mai phải nộp.” Giọng nói ấy có hơi mệt mỏi.
“Vâng.” Tiêu Lệ nhìn bầu trời, mặt trăng bị mây che phủ, bầu trời xám xịt như hoàn cảnh của cô bây giờ vậy, “Bà ơi, ngày mai con sẽ chuyển tiền cho bà.”
“Đều là lỗi của bà nội, là bà nội đã sinh ra đứa con bất hiếu như ba con, mới khiến mẹ con trở nên như thế này!” Người kia nghẹn ngào nói: “Bây giờ ba cậu đã ôm cả đống nợ rồi bỏ trốn, mẹ con lại thành ra thế này. Bà nội không có tư cách hỏi con lấy đâu ra tiền, chỉ cần con cảm thấy không thẹn với lòng, bà luôn ủng hộ con.”
“Vâng. Bà ơi, con định nghỉ học.” Tiêu Lệ cúi đầu, ánh mắt đờ đẫn.
Người đầu bên kia nghe vậy, chợt ngưng bặt.
Một lúc lâu sau, tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên.
“Ừ.”
Dư luận trên mạng đã đẩy chuyện của Tô Ngự lên đỉnh điểm. Vụ thiếu gia thật giả của nhà giàu số một tỉnh G vốn đã ồn ào huyên náo, nay càng có nhiều người biết hơn.
Hot search không quá bình thường, như thể có ai đó đang đổ dầu vào lửa vậy.
Lâm Kỳ vẫn đang theo dõi weibo, cô ta đã dụ An Tri Hạ mua hot search này. An Tri Hạ vốn đã ghét fan tư sinh, cho nên cô ta chỉ cần nói vài lời đã nghe theo. An Tri Hạ vốn làm việc chẳng cần đầu óc cũng có người giúp cô ta dọn dẹp mớ hỗn độn, cho nên Lâm Kỳ vừa nói, An Tri Hạ đã tin, không biết ngây thơ hay ngu si nữa!
“Hot search lần trước mua, lại gặp phải đại gia kia nên mới bị đè xuống. Giờ lại gặp, không vạch trần cậu ta thì sau này sẽ còn có fan tư sinh!” An Tri Hạ đắp mặt nạ, tận hưởng chuyên viên chuyên nghiệp massage.
Lâm Kỳ cười gật đầu, “Ừ, đúng thế, cậu ta thực sự quá đáng.” Cô ta từng thấy người kia đi vào biệt thự, mặc dù biệt thự này không lớn, lại rẻ tiền hơn so với những biệt thự khác, nhưng ngoài Tô Ngự, cô ta không thấy có ai vào biệt thự nữa cả. Có nghĩa là người duy nhất ở trong biệt thự chính là cậu. Ở tuổi này mà có thể ở trong biệt thự đó, lai lịch chắc chắn không hề đơn giản.
Trên mạng nói cậu ta là thiếu gia giả mạo của nhà họ Tô ở tỉnh G. Có lẽ nhà họ Tô có quan hệ tốt với cậu ta, nên sẽ ra tay bảo vệ cũng nên!
Suốt đêm, Tô Ngự theo dõi dư luận sôi trào, cuối cùng ngủ thiếp đi, cho đến khi có tiếng gõ cửa đánh thức cậu.
Tô Ngự ngơ ngác rời giường, lúc ra mở cửa liền ngửi thấy mùi thức ăn, bụng bắt đầu kêu lên như biểu tình.
Mở cửa ra, một nhân viên đang đẩy một bàn đồ ăn trước cửa.
“Xin chào, đây là bữa sáng cậu đã gọi.”
Tô Ngự ngơ ngác nhìn xe đẩy đồ ăn, cậu có gọi đâu. Rồi bỗng nhiên nghĩ tới việc gì đó, cậu muốn xem điện thoại, nhưng điện thoại còn để bên gối, không cầm lại đây.
“Mang vào giúp tôi nhé.” Tô Ngự mở cửa, để người kia đẩy xe ăn vào.
Sau khi nhân viên rời đi, Tô Ngự mới mở điện thoại ra.
Trên điện thoại là tin nhắn người kia gửi tới.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?2.
Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ3.
Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh4.
Chú! Xin Ký Đơn!=====================================
Tống Quân Ngật: [Gọi đồ ăn cho nhóc rồi đấy.]
Cảm giác khó chịu ngày hôm qua nhanh chóng biến mất.
Cá: [Cảm ơn.]
Tô Ngự đã nói hai chữ này rất nhiều lần rồi. Đối với Tô Ngự, Tống Quân Ngật đã cho cậu quá nhiều. Rõ ràng giữa hai người chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng Tống Quân Ngật lại làm rất nhiều chuyện.
Nhìn tin nhắn của Tống Quân Ngật, Tô Ngự rũ mắt. Cậu nghĩ, nếu Tống Quân Ngật không tốt với cậu như vậy thì tốt hơn, như thế cậu sẽ không nghĩ viển vông nữa.
Tống Quân Ngật: [Dùng tài khoản trước đây của nhóc làm rõ mọi chuyện đi.]
Tài khoản mà Tô Ngự dùng để chia sẻ và gửi tiền có hơn 10 triệu người theo dõi, mọi người đều đang chờ đợi hoạt động tiếp theo của cậu, chỉ cần Tô Ngự đăng tin làm rõ thì sẽ được làm rõ ngay lập tức. Nhưng làm vậy thì mọi người cũng sẽ biết cậu chính là đại gia đã tặng 100 triệu. Cậu thậm chí còn không biết giải thích vì sao mình giàu có như vậy.
Tô Ngự không quá muốn dùng tài khoản đó giải thích. Nhưng cậu dùng tài khoản phụ lại chẳng ai nghe.
Đêm qua cậu đã đăng bài giải thích bằng tài khoản phụ rồi, nhưng chỉ được vài like.
Cá: [Vâng.]
Tô Ngự đăng nhập vào weibo, và nhìn thấy một hot search bị đẩy lên.
Một tuyên bố chính thức từ Đại học Bắc Kinh.
[Làm rõ nhân phẩm của Tô Ngự, sinh viên xuất sắc của Đại học Bắc Kinh!]
Buổi sáng thức dậy, Liễu Đào nghe con trai út nói xong mới biết chuyện.
“Ba, sinh viên trường ba bị bắt quả tang là fan tư sinh kìa, bị lên hot search rồi. Trên mạng còn nói nhân phẩm cậu ta không tốt, con cảm thấy ba nên xử phạt cậu ta đi.” Liễu Đông Sinh vừa ăn cháo vừa nói.
“Sinh viên nào?” Liễu Đào hỏi.
“Người tên Tô Ngự ấy, hình như còn là thiếu gia giả của nhà giàu nhất tỉnh G.”
Tô Ngự? Liễu Đào như nghĩ tới chuyện gì đó, “Có ảnh không? Đưa ba xem.”
Liễu Đông Sinh tìm một bức ảnh của Tô Ngự rồi đưa cho Liễu Đào.
Người trong ảnh nhìn rất quen, đây không phải là người đã dũng cảm giúp ông bắt kẻ trộm sao? Ông thấy những bình luận trên mạng đang mắng cậu thậm tệ.
Liễu Đào mắng, “Đúng là vớ vẩn!”
Liễu Đông Sinh còn tưởng ông tức giận trước hành vi của Tô Ngự, đang định an ủi thì Liễu Đào lại nói, “Đứa trẻ này sao có thể là fan tư sinh được!? Con lấy điện thoại của ba tới đây, ba sẽ tìm người xử lý!”
Với tư cách là hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh, ông vẫn có khả năng tìm người thanh minh.
Đã gặp mấy lần, ông không nghĩ đứa trẻ này lại tệ hại như những gì người ta nói trên mạng.
Là tài khoản chính thức của Đại học Bắc Kinh, có rất nhiều người theo dõi, tài khoản này vốn luôn chỉ đăng những nội dung liên quan đến học tập. Lần này lại đăng bài thanh minh, thực khiến nhiều người phải ngạc nhiên.
Không ít sinh viên đã tốt nghiệp còn đang thấy khó hiểu.
[Tài khoản chính thức của Đại học Bắc Kinh có bị hack không vậy?]
[Tô Ngự là ai mà có thể khiến trường đăng bài thanh minh vậy.]
[Lần đầu tiên tôi thấy trường đăng bài thanh minh cho sinh viên, thực sự rất hiếm thấy.]
Là trường đại học lớn nhất Trung Quốc, Đại học Bắc Kinh nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhiều người, nhưng tài liệu chính thức lại không thuyết phục lắm, người qua đường cho rằng họ chỉ muốn làm sáng tỏ danh tiếng của trường thôi.
[Ngay cả Đại học Bắc Kinh cũng sợ Internet sao? Hahaha]
[Bất kể là trường nào thì cũng sẽ luôn có một vài kẻ cặn bã, nếu không làm sáng tỏ thì sẽ không có vấn đề gì, sau khi làm sáng tỏ thì đến trường học cũng sẽ không còn ấn tượng tốt.]
[Nếu bị đe doạ thì chớp chớp mắt đi nào.]
[Nghĩ mà kinh, Tô Ngự thế mà muốn Đại học Bắc Kinh thanh minh cho mình á?]
[Không có lửa thì sao có khói, việc Tô Ngự nhiều lần bị nói là fan tư sinh chắc chắn không phải là không có căn cứ đâu.]
Nhiều ý kiến khác nhau đan xen vào nhau, có ý tốt, nhưng ý xấu còn nhiều hơn.