[Thật đấy! Tôi nhận được tiền rồi!] Có người trả lời lại dưới mấy bình luận điên cuồng kia.
Đám nhận được câu trả lời đều ngây ra, rốt cuộc có thật không vậy? Làm gì có ai bỏ ra 100 triệu cho người trên Weibo chứ! Nếu có thật thì chắc bị ngơ rồi!
Tô Ngự rời khỏi Weibo, hệ thống đã nói nó sẽ chịu trách nhiệm nên cậu cũng không quan tâm nữa.
Cậu vào khung trò chuyện trên Wechat.
Cá: [Cảm ơn.]
Cá: [Em vui lắm, có điều nhiều tiền quá.]
Tô Ngự hơi căng thẳng, cậu sợ đối phương không vui. Cậu thích đối phương quan tâm mình.
Tống Quân Ngật nhìn tin nhắn, hỏi người đàn ông trung niên đang căng thẳng trước mặt: [100 triệu quá nhiều à?]
Bị hỏi đột ngột, người đàn ông ngây ra một lúc mới đáp: “Người bình thường có khi cả đời cũng không kiếm được số tiền này.”
Bàn tay đang định trả lời tin nhắn của Tống Quân Ngật khựng lại. Anh bấm kiểm tra số dư tài khoản, khi nhìn thấy dãy số 0 dài đập vào mắt thì tắt luôn.
Anh không phải là người bình thường.
Tống Quân Ngật: [Ừm.]
Tống Quân Ngật: [Lần sau nhóc nói bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu.]
Nhìn tin nhắn trả lời mà toàn thân Tô Ngự nóng hầm hập. Cậu cứ cảm thấy như mình là tiểu kiều thê của bá tổng trong truyện ấy, thật sự khiến người ta muốn kiêu căng tuỳ hứng mà.
Ấn ngón tay trên bàn phím trả lời, Tô Ngự cảm thấy như đầu ngón tay mình cũng nóng bừng.
Cá: [Vâng.]
Tô Ngự không biết chuyện trên Weibo đã phát triển tới mức độ nào, càng không biết đề tài chia sẻ Weibo nhận được tiền này đã đá fan tư sinh khỏi ba hot search đầu rồi.
Chủ đề fan tư sinh chưa hề ngừng lại, nhưng mọi người đều đổ dồn lực chú ý vào Weibo của Tô Ngự. Họ đều đang đoán xem ai mà giàu quá vậy.
Cả buổi sáng Tô Ngự không đăng Weibo nữa, giữa trưa cậu ăn tạm chút đồ rồi đến trường. Sự việc fan tư sinh hôm qua đã gây xôn xao dư luận, nhưng không thể bằng việc chia sẻ rồi được 100 triệu hôm nay, cho nên mọi người cũng chẳng mấy để ý tới Tô Ngự.
Chỉ có những người trong ký túc xá của Tô Ngự là có biểu cảm phức tạp.
Giờ thấy Tô Ngự, họ không biết phải nói sao. Có thể nói gì bây giờ? Những người chia sẻ đã nhận được tiền rồi, điều đó có nghĩa là chủ sở hữu của Weibo có thể trả được, đó là lý do tại sao biểu cảm của họ rất phức tạp
Phạm Thư Thuỵ: [@Tô Ngự Bài đăng chia sẻ Weibo nhận tiền kia là cậu đăng à?] Sợ người khác nghe thấy nên dù ngồi cạnh Tô Ngự, Phạm Thư Thuỵ cũng gửi tin nhắn nhóm cho cậu.
Ngôn Húc cùng Tằng Gia Thần cũng nhìn sang Tô Ngự.
Họ đều biết Weibo của Tô Ngự, còn theo dõi cậu. Lúc thấy bài đăng nó nổi lên, họ cũng ngạc nhiên lắm lắm, mà 50 người đầu tiên nhận được tiền kia cũng đã đăng Weibo rồi.
Trong đó không thiếu những tài khoản lớn có tích V, cũng vì thế nên Weibo của Tô Ngự mới càng ngày càng nổi. Nếu không phải họ đã tận mắt trông thấy bài đăng đầu tiên của Tô Ngự thì chắc cũng không tin nổi.
Họ cũng nhấp vào Weibo đọc đi đọc lại bài đăng đầu tiên đó, cảm giác như đang mơ vậy.
Tô Ngự hơi ngượng ngùng.
Cá: [Đúng thế.]
Cậu cũng không thực sự muốn thừa nhận điều đó.
Phạm Thư Thuỵ: [Cậu làm vậy là vì cái hot search fan tư sinh kia à?]
Trừ cái này ra, Phạm Thư Thuỵ không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Hôm qua thấy cái hot search fan tư sinh này, họ cũng không nói cho Tô Ngự, sợ Tô Ngự buồn, sau đó lại cùng Ngôn Húc với Tằng Gia Thần chiến đấu trên Weibo cả buổi sáng, giờ ngủ dậy lại phát hiện hot search này? Phạm Thư Thuỵ khóc không ra nước mắt.
Thực ra họ càng lo là Tô Ngự sẽ không có nổi 100 triệu cho mấy người kia.
Cá: [Đó là do người nhà cho.]
Nói đến người nhà, trong lòng Tô Ngự hơi giật mình. Nhưng cậu rất thích xưng hô này, rất thích.
Ngôn Húc: [Lương bảo mẫu cao vậy sao?]
Ngôn Húc nghi hoặc nhìn Tô Ngự, người giàu nhất tỉnh G có lẽ còn khó có thể xếp hạng cuối cùng trong rất nhiều gia đình giàu có ở thủ đô. Tập đoàn Ngôn thị nhà họ có nhỉnh hơn Tô gia ở tỉnh G một chút, nhưng cậu ta cũng không thể chi tiêu rộng rãi như Tô Ngự được.
Tô Ngự mím môi.
Cá: [Không phải bà ấy.]
Không để họ hỏi tiếp, Tô Ngự đã cất điện thoại: “Vào lớp rồi.”
Giáo viên đã bước vào cửa, và lớp học ồn ào trở nên im lặng.
Ông cầm danh sách lớp rồi nói: “Tôi gọi tên ai thì người đó lên kiểm tra bài về nhà.”
Số của Tô Ngự ở phía dưới nên tạm thời không lo lắng. Khi gặp được một tác phẩm tốt, thầy Lâm sẽ yêu cầu giữ lại. Đến lượt Tô Ngự, ông nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng vẫn gật đầu giữ lại.
Sau khi chấm điểm xong hết, ông chọn ra những bài tốt rồi nhận xét từng bài một, cuối cùng tập trung vào bài của Tô Ngự.
Sau giờ học, thầy Lâm giữ Tô Ngự lại.
“Tôi vẫn luôn muốn xem xem người thi đạt hạng nhất là ai, giờ cảm thấy tranh với người đúng là rất giống. Tôi biết một năm nay, em đã phải trải qua rất nhiều chuyện, trên mạng cũng bàn tán rất nhiều, nhưng em đừng quan tâm đến những lời đó. Hãy cố gắng lên, em vẽ thực sự rất đẹp.” Thầy Lâm cười nói.
Trong lòng Tô Ngự ấm lên: “Vâng.”
Bên kia.
“Tri Hạ, hot search hôm qua của chúng ta đã bị hot search khác áp xuống rồi.” Lâm Kỳ hơi thấp thỏm, cô ta rất sợ An Tri Hạ sẽ nổi giận, vì cô ta cũng đã chia sẻ Weibo tặng tiền kia. Vốn cô ta còn muốn dùng nick phụ chia sẻ lại, nhưng dường như đối phương biết thừa nên gửi tin nhắn riêng cho cô ta.
[Không chia sẻ bằng nick phụ nha ~]
Vì thế, cô ta chỉ đành chia sẻ bằng nick chính, không biết có bị ai thấy không nữa.
An Tri Hạ có khuôn mặt ưa nhìn, từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, vừa ra mắt đã nổi tiếng, bình thường khi bực bội sẽ giở trò nóng nảy mà cũng không ai dám nói gì. Nhưng một người luôn thuận buồm xuôi gió như cô ta, ngày hôm qua lần đầu tiên bị người khác vượt mặt, hôm nay còn bị hot search khác đè xuống! Chuyện này sao có thể nhịn?
Nhìn Weibo chia sẻ tặng tiền kia, cô ta vô cùng không cam lòng: “Người này là ai?”
Cô ta chưa từng nghe nói có nhân vật lớn nào như vậy, chia sẻ tặng 100 triệu?
Nếu 50 người đầu tiên nhận được một nghìn thì cũng mới chỉ hết có năm vạn mà thôi, so với một trăm triệu thì có là gì? Đến lúc đó e rằng không lấy đâu ra nổi nhiều tiền như vậy, để rốt cuộc hắn làm thế nào!
Lâm Kỳ lắc đầu: “Tôi không rõ.”
Cô ta thực sự không biết, cũng đã hỏi chị Hoàng – quản lý của An Tri Hạ rồi, nhưng chỉ nói là không tra được thân phận của đối phương, dường như tin tức đã cố ý bị giấu đi. Các cô không thể gây sự với người như vậy được.
An Tri Hạ tức giận nhắm mắt lại.
Một tiểu hoa đang nổi như cô ta mà lại chẳng bằng một người qua đường, thực sự khiến cô ta tức giận đến không nói nên lời.
“Tri Hạ, có cần để hot search này qua rồi lại để mục fan tư sinh lên hot search không?” Lâm Kỳ đề nghị, đây là cách tốt nhất.
An Tri Hạ mệt mỏi nhắm mắt lại: “Được.”
Lâm Kỳ nhẹ nhàng thở ra, dù sao thì chắc mai thôi là sẽ bị xuống khỏi hot search, không biết có nhận được tiền thật không nữa. Bài chia sẻ Weibo của cô ta phải chờ đến sáng mai mới có thể xoá, hy vọng An Tri Hạ không thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT