Châu Thanh nằm sấp dưới chăn, hé mắt nhìn Trữ Khâm Bạch quay trở lại từ cửa. Thấy anh đặt cái túi trong tay sang một bên, vén một bên rèm cửa, sau đó quay đầu lấy một chiếc bàn nhỏ đơn giản từ trong ngăn dưới bàn dài ra rồi mở ra đặt lên giường, rồi lại xách túi qua, "Tỉnh rồi thì dậy đi."
Châu Thanh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào động tác mở túi của anh, nói: "Tôi có thể tự ăn."
"Đương nhiên là cậu tự ăn rồi." Trữ Khâm Bạch như thể nghe được việc gì hoang đường, liếc cậu một cái rồi nói: "Tay của cậu không có việc gì, chẳng lẽ còn muốn tôi đút."
Châu Thanh thở ra một hơi dài: "Tôi không có ý đó." Cậu chỉ nhắc nhở, "Đây là giường."
Trữ Khâm Bạch có lẽ đã hiểu cậu nói gì, nhếch miệng cười một tiếng, trực tiếp nói: "Giường thì làm sao, cậu nằm trên giường tôi ăn tôi cũng không bủn xỉn tính toán, ăn của cậu đi."
Châu Thanh nhìn chiếc muỗng được nhét vào trong tay thì im lặng cạn lời.
Cậu không khỏi xúc động, khi còn bé trong nhà quy củ nghiêm khắc, chỉ vỏn vẹn là lễ nghĩa trên bàn ăn thôi cũng phải ăn trông nồi ngồi trông hướng, mặt hướng về cửa lớn nghĩa là tôn kính. Càng không phải nói đến tư thế ngồi phải quy củ, không nói chuyện khi ăn, khi ăn không phát ra tiếng động lạ và cả những tiểu tiết khác. Ngay cả những năm hai mươi tuổi, cho dù cậu có bôn ba bận rộn cũng chưa bao giờ ngồi trên giường ăn cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT