Trữ Khâm Bạch bị mắng không biết điều nhưng hiếm khi lại không tỏ vẻ bất mãn.
Cũng là sau khi Châu Thanh lên lầu tắm rửa, anh đứng trước bức tranh sơn thuỷ trong phòng khách kia khoảng mười phút khiến cho Phượng Thải Tiêu có chút không nhìn nổi.
Bà đi đến bên cạnh anh, cũng nhìn bức tranh nói: "Làm sao? Người ta cho bà ngoại một bức mà con đã không nỡ rồi, còn muốn lấy xuống mang về nhà treo à?"
Trữ Khâm Bạch thu ánh mắt lại rồi nhìn bà cụ cười khẽ một tiếng: "Con còn tưởng bà rất không vui vì phải gặp cậu ấy chứ."
"Cố ý dùng lời lẽ chèn ép bà à?" Bà cụ nheo mắt nhìn cháu trai, giơ tay vén tóc mai, trong mắt hiện lên một chút hoài niệm, chậm rãi nói: "Trước đây là do không quen biết, hơn nữa con trai cả nhà họ Châu tiếng tăm lừng lẫy như thế, con cảm thấy bà có thể vui vẻ được à? Nhưng bây giờ vừa nhìn thì tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi." Bà cụ hếch cằm nhìn bức tranh trên tường, "Nói trong lòng cậu ấy có ý thì lời này không phải là giả, phần tính cách này cũng là năm đó bà thấy được trên người ông ngoại con."
Ông ngoại của Trữ Khâm Bạch, Tần Hoài Sinh là một người mà đến nay bao nhiêu người nhắc đến đều phải cảm thán một câu "một bậc anh tài".
Ông xuất thân từ gia đình nổi tiếng, từ nhỏ đã nổi danh nghìn dặm về tài hoa của mình, là một người có tính cách đơn thuần và lương thiện hiếm thấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT