Trong suốt bữa cơm, Lưu Lan liên tục hỏi thăm Hứa Đào, không ngừng gắp đồ ăn cho cậu ta.

Đứa con trai này là con cưng của bà ấy.

Sau bữa tối, Hứa Đào bỗng nói: “Mẹ à, thời gian này con lại quen được với mấy cậu chủ giàu nữa, gia đình họ đều rất có điều kiện”.

“Chuyện tốt đó!”

Lưu Lan lập tức cười khen: “Con trai mẹ thật có triển vọng!”

Từ nhỏ bà ấy đã dạy Hứa Đào nhất định phải làm quen với bạn bè gia đình có điều kiện, sau này có thể dựa vào những mối quan hệ này để làm việc lớn!

“Đương nhiên rồi, con là con trai mẹ mài!”

Hứa Đào nịnh nọt rồi lại nói: “Tuần sau con định mời mấy người bạn này đi ăn, mẹ tài trợ cho con một chút nhé!”

“Chuyện này chắc chắn mẹ sẽ ủng hội”

Lưu Lan hào phóng hỏi: “Muốn bao nhiêu? Hai nghìn đủ không?”

“Hai trắm nghìn”.

Câu nói bất chợt của Hứa Đào khiến Lưu Lan suýt thì sợ chết khiếp.

Đến Hứa Chí Quốc cũng ngạc nhiên há hốc mồm.

Bây giờ Hứa Đào dám đòi cả hai trăm nghìn luôn?

Hứa Chí Quốc biết tất cả đều do Lưu Lan chiều hư.

Trước đây ông ta đã từng nói với Lưu Lan vấn đề này, nhưng bà ấy chẳng những không nghe mà còn mắng ngược lại, vậy nên ông ta không dám nhắc đến vấn đề này nữa.

“Hai trắm nghìn? Một bữa cơm những hai trăm nghìn?”

Lưu Lan trợn to mắt.

“Đương nhiên rồi! Những người con mời đều có địa vị, chắc chắn phải đến nhà hàng cao cấp rồi, ăn một bữa đơn giản thôi cũng hết mấy trăm nghìn!”

Hứa Đào thản nhiên nói.

Lưu Lan có vẻ do dự.

Bà ấy tưởng một bữa cơm một hai nghìn thôi là đủ, không ngờ lại đắt đến thế.

Bà ấy có mấy trăm nghìn tiền tiết kiệm, nhưng đó là tiền dưỡng lão, bà không nỡ bỏ ra hai trăm nghìn chỉ trong một lần.

“Hứa Đào, em chỉ thích so sánh thôi, gia cảnh nhà mình thế nào em không biết à?”

Hứa Uyển Đình bất mãn nói: “Mẹ đừng chiều nó nữa”.

“Mẹ, vừa nãy mẹ đã đồng ý sẽ ủng hộ con cơ mà! Chẳng lẽ bây giờ mẹ định đổi ý?”

Hứa Đào lập tức nói: “Nếu bây giờ con có thể lôi kéo được những người này thì sau khi tốt nghiệp dựa vào những mối quan hệ này, làm vài dự án là có thể kiếm được mấy triệu rồi, đến lúc đó chắc chẳn không thiếu phần của mẹ!”

Lưu Lan nghe vậy cuối cùng cũng gật đầu, đi vào phòng ngủ, lấy ra hai mươi nghìn tệ, đặt trước mặt Hứa Đào: “Đào à, mẹ thật sự không có hai trăm nghìn. Đây là hai mươi nghìn,

con cân đối lại một chút nhé”.

Hứa Đào không cam lòng nhưng cũng không nói gì thêm nữa, đút tiền vào túi.

Buổi tối.

Trước khi Lưu Lan vào phòng ngủ, một bóng người đã lặng lẽ lẻn vào phòng bà ấy.

Chính là Hứa Đào. Khi bước ra, trên môi cậu ta nở nụ cười mãn nguyện.

Trong tay cậu ta có thêm một chiếc túi, bên trong có hai mươi xấp tiền, vừa đủ hai trăm nghìn tệ.

Cậu ta nghĩ kỹ rồi, mẹ mất tiền chắc chẳn sẽ nghỉ ngờ Tô Thanh Phong chứ không phải cậu ta.

Dù sao đến chuyện hiếp d@m Tô Thanh Phong còn làm được, trộm tiền có là gì?

Ngày hôm sau.

Hứa Đào ra khỏi nhà họ Hứa từ sáng sớm, vui vẻ đến trường.

Không lâu sau, Lưu Lan cũng dậy.

Việc đầu tiên bà ấy làm mỗi khi thức dậy là nhìn kho báu nhỏ của mình.

“Áp Lập tức có tiếng hét vang lên từ phòng ngủ của Lưu Lan.

Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong đều giật mình, đi ra khỏi phòng.

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Hứa Uyển Đình đứng trước cửa phòng ngủ Lưu Lan hỏi. “Mẹ mất tiền rồi! Thiếu đúng hai trăm nghìn tệ!”

Lưu Lan ngồi dưới đất, gào thét: “Là tên mất dạy nào làm

hả? Đó là tiền dưỡng lão của tôi! Tôi trù cậu cả nhà chết hết, sinh con trai không có lỗ đít!”

Sau đó bà ấy lại nhìn Tô Thanh Phong bên cạnh Hứa Uyển Đình, rảo bước đi tới chỗ anh: “Tên kia, có phải cậu trộm không? Gậu có tiền án đi tù, nhân phẩm bại hoại, chắc chẳn là cậu làm!”

Giờ phút này gần như bà ấy đã tin chắc là Tô Thanh Phong trộm tiền của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play