“Ưm…”

Cô nào có ngờ, người đàn ông này đến cả cơ hội để nghe cô nói từ chối cũng không cho. Cô lấy đâu ra quyền này chứ? Vì vốn dĩ ngay từ lúc mời anh vào nhà, cô phải thừa hiểu anh có lòng dạ gì với cơ thể này.

“Anh… Sao lại…”

“Đình Đình! Ngoan nào!”

Anh cởi váy ngủ của cô ra rồi tùy tiện vứt sang một bên. Trong phòng bật điều hoà, làn da non nớt khẽ run lên một chút. Hành động lần này của anh rất nâng niu, nhẹ nhàng. Mới hôm qua cùng cô ở trên xe và suối nước nóng, anh cũng biết cô không có thời gian phục hồi. Chỉ là lần này cô quyến rũ anh trước, xem như người sai là cô đi.

Vật vã với nhau đến gần 1 giờ sáng. Bạch Nhược Đình cũng không rõ khái niệm “chỉ một chút” của Tiêu Tuấn là kéo dài trong bao lâu. Cô mệt lã người, mồ hôi vừa khô thì đã lạnh run. Anh sợ cô bị cảm, nửa đêm phải vào nhà tắm xả một bồn nước ấm để cô ngâm mình.

“Dễ chịu hơn không?”

“Dạ!”

Tiêu Tuấn từ sau lưng vòng tới kề vào tai cô, khoé môi nhếch lên nở nụ cười tà mị.

“Vậy muốn nữa không?”

Bạch Nhược Đình vừa nghe anh hỏi câu này, cô đã giãy nảy lên vì không chịu được.

“Thôi nha! Anh là trâu hả?”

Tiêu Tuấn không nhịn được mà bật cười, sau đó vòng từ sau lưng đi ra đứng trước mặt của cô. Xét về gương mặt, có thể nói anh không có chỗ chê. Đàn ông ở độ tuổi 30 luôn có một sức hấp dẫn khó cưỡng, huống hồ anh vừa đẹp trai lại còn lắm tiền. Xét về phong thái và tính cách, anh có thể khiến biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ tan chảy vì nói ít làm nhiều, tone giọng trầm đặc trưng.

Nhưng hiện tại bây giờ, có một vấn đề rất khó nói ở đây là… Người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây cũng là anh, có điều là anh trong tình trạng khoả thân. Đúng vậy. Hoàn toàn chính xác 100%.

Cơ thể của anh vô cùng hoàn hảo, săn chắc, từng đường nét đến các múi thịt đều đẹp như tranh hoạ. Và cả chỗ kia… Đến lúc này rồi vẫn còn quá cỡ như vậy không có dấu hiệu gì gọi là trở về trạng thái bình thường.

Bạch Nhược Đình nuốt nước bọt.

“Anh định làm gì thế?”

“Anh tắm cùng em thôi.”

Tiêu Tuấn nói rồi một chân bước vào bồn, chân kia vừa nhấc lên cô đã hỏi.

“Nhưng mà… Nhưng mà cái đó… Nó cứ như vậy mãi sao?”

Anh khó hiểu.

“Cái nào?”

Bạch Nhược Đình đưa tay ra, khó khăn trỏ về phía cậu em khoẻ khoắn của anh đang ở trước mặt. Anh theo tay cô đang chỉ hướng mà nhìn xuống, sau đó phì cười.

“Sao vậy? Sợ nó cắn em ư?”

Cô lườm anh. Người đàn ông này đúng là xấu xa hết chỗ để nói rồi. Nhìn anh bước vào bồn tắm ngồi đối diện mình, mái tóc đen rũ rượu ướt nhẹp khiến cô ngây ngốc. Đẹp. Anh thật sự rất đẹp, đến mức cô không biết phải dùng từ ngữ thế nào để miêu tả chính xác. Từ ánh mắt, lông mày, sóng mũi, bờ môi, cách anh nhếch môi cười, cách anh dùng ánh mắt biểu đạt và cả các biểu cảm trên gương mặt. Mọi thứ vô cùng hoàn hảo.

Tiêu Tuấn vô tình thấy Bạch Nhược Đình ngồi đơ ra, lấy làm lạ.

“Em nhìn gì vậy?”

Cô chớp mắt một cái, gương mặt ấy đã tiến gần hơn một chút.

“Bạch tiểu công chúa! Anh biết là mình rất đẹp trai. Nhưng mà em có thể đừng nhìn anh như vậy không? Anh rất ngại.”

Dù đang trong bồn tắm và không hề uống ngụm nước nào, nhưng cô cứ như vô thức mà bị sặc.

“Tiêu đại hoàng tử! Tôi thừa nhận là anh rất đẹp trai. Nhưng mà bản tính tự luyến đến giờ tôi mới thấy này của anh, đã hết cách trị nó rồi à?”

Tiêu Tuấn không nói gì mà chỉ cười cười, sau đó bất ngờ hất nước trong bồn tắm về phía Bạch Nhược Đình. Cô há miệng ra ngạc nhiên nhìn anh.

“Tiêu Tuấn! Anh dám hất nước em?”

Cô không chịu khuất phục, hai cánh tay nhỏ nhắn cố gom nước lại rồi hất hết vào người Tiêu Tuấn. Hai người nghịch ngợm chẳng khác gì trẻ con, mãi một lát sau mới ra khỏi nhà tắm.

Tiêu Tuấn cầm khăn bông ngồi ở sau lưng Bạch Nhược Đình, cẩn thận giúp cô lau khô tóc. Cô chợt nhớ ra anh cũng vừa gội đầu, mới xoay người sang ngồi đối diện với anh. Ban đầu anh còn không biết cô muốn làm gì, cho đến khi thấy cô cũng cầm khăn lên. Hai người nhìn nhau mỉm cười, cùng lau tóc cho nhau.

“Đình Đình! Ngồi yên nào!”

“Là anh mà! Anh cao quá em không lau tới này!”

Sau khi lau tóc xong, hai người lại không ngủ mà đi xuống lầu pha cà phê nóng. Cà phê sữa nóng thơm phức cả gian bếp, Tiêu Tuấn đặt nó lên khay rồi mang lên phòng. Bạch Nhược Đình mở cửa hành lang, mở đèn lên rồi kéo ghế lại gần bàn. Bên ngoài hành lang trồng nhiều cây xanh và hoa, từ chỗ của cô nhìn ra xa có thể thấy cả thành phố Thượng Hải. Đã là 2 giờ sáng, những ngọn đèn đường và đèn từ toà cao ốc vẫn còn mở thưa thớt.

Cầm tách cà phê nóng trong tay, cô chầm chậm thưởng thức, sau đó nhìn sang anh. Giây phút này bình yên thật, hạnh phúc thật. Mỗi ngày được nhìn thấy anh ngồi trong phòng làm việc, cùng anh bày biện nấu ăn, cùng anh ăn cơm thưởng trà.

Cô đã từng là một cô gái của xã hội, thích đi chơi, thích tiệc tùng. Nhưng bây giờ, khi ở cạnh anh rồi thì lại thấy khác. Cô muốn nhìn anh mỗi ngày, được nghe giọng anh nói, được anh ôm ấp trong vòng tay.

“Tiêu Tuấn!”

Anh đặt tách cà phê xuống, nhìn cô dịu dàng.

“Hửm?”

“Em yêu anh!”

Cô thốt lên câu này rất nhẹ nhàng, ngắn gọn nhưng là tất cả lòng thành, tất cả tình yêu và bằng tất cả của trái tim. Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt như loé lên tia sáng, đẹp như dải ngân hà.

“Em muốn cùng anh sống thật hạnh phúc!”

“Anh yêu em!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play