"Đừng... Hức..."
Bạch Nhược Đình nỉ non van nài, trông cô lúc này giống như một chú mèo vô hại. Cô ôm lấy anh, muốn vùng vẫy nhưng phần thân dưới cứ như bị khoá chặt không thể thoát ra.
Tiếng nức nở càng nhiều, Tiêu Tuấn càng thêm xấu xa mà muốn chiếm trọn cô nhiều hơn nữa. Anh ấn mạnh xuống rồi lại đi ra, cứ vậy làm cho cô cảm thấy trống trải rồi lại quấn quýt hôn cô không rời.
Qua đi trận hoan ái nồng nhiệt, Bạch Nhược Đình tự mình ngồi dậy, chỉnh lại váy áo ngay ngắn rồi lập tức xuống khỏi giường. Nhưng cô đứng ngồi chưa vững, nên vừa mới đặt chân xuống đất đã chao đảo.
Dáng vẻ hơi ngốc nghếch này, quả thật mới là dáng vẻ mà Tiêu Tuấn thích nhìn thấy. Anh đưa hai tay ra muốn giúp cô giữ thăng bằng, nhưng thấy cô có ý từ chối nên chỉ biết lắc đầu cười.
"Lát nữa mẹ anh sẽ vào, nên anh cứ nằm nghỉ đi!"
Bạch Nhược Đình nói rồi cầm túi xách lên, định sẽ ra về. Lúc này, bên ngoài lại nổi bão tuyết. Anh trông cô mặt váy áo mỏng manh như vậy, khác gì muốn bản thân mình đông đá.
"Bên ngoài tuyết lớn! Đừng về!"
Tiêu Tuấn nhỏ giọng, nói cứ như đang nỉ non với cô. Trong các bộ mặt mà cô từng trông thấy, không ngờ còn có cả bộ mặt ngây thơ vô tội này. Nhìn xuống cánh tay đang ghim ống kim của anh, còn giữ tay cô chặt như vậy. Vừa nãy cả hai đều nghe rõ lời bác sĩ dặn dò không được cử động mạnh cánh tay ấy. Bây giờ anh dùng nó để níu tay cô, khác gì là đang muốn làm khó.
Bạch Nhược Đình hết cách, cô không thể vùng tay ra nên chỉ đành đứng yên một chỗ.
"Tôi có mang áo ngoài xe!"
"Tay tôi bị đau."
"Bị đau ư?"
Cô đặt túi xách xuống ghế, quay người lại nhìn cánh tay ghim ống kim của Tiêu Tuấn, lật qua lật lại.
"Đau chỗ nào? Mũi kim bị lệch hả?"
Anh trượt bàn tay mình xuống, đan vào bàn tay của cô rồi nắm chặt.
"Em đi rồi, ở đâu anh cũng đau."
Bạch Nhược Đình rũ mắt nhìn xuống tay mình, cô lại bị mấy câu nói này làm cho phân tán sự chú ý. Rõ ràng là muốn khước từ, muốn trở nên xa cách. Nhưng cô càng xa cách, lại bị anh kéo gần đến mức bản thân phải tự giác, như một người bị thôi miên.
Cô nhẹ nhàng gỡ mấy đầu ngón tay của Tiêu Tuấn ra, bối rối nói.
Truyện Tiên Hiệp"Vậy... Vậy để tôi ở lại. Dù sao bên ngoài cũng đang có bão."
Ngồi được một lúc, nhân viên y tế gõ cửa để mang đồ ăn trưa vào phòng bệnh. Tiêu phu nhân biết mấy món ở đây không hợp khẩu vị với Tiêu Tuấn, nên đã gửi thêm ít hoa hồng dặn dò họ phục vụ anh tận tình một chút.
Được phục vụ cho Tiêu tổng, là phúc phần của bọn họ rồi. Vì ai ai cũng biết, Tiêu gia nổi tiếng là gia tộc có tiền và hào phóng, với điều kiện làm việc tận tâm tận lực.
Nhân viên y tế đẩy xe đồ ăn đi vào, còn chu đáo chuẩn bị thêm một phần cho người nuôi bệnh. Bạch Nhược Đình dẹp xong túi xách, lúc quay lại nhìn thì thấy cô nhân viên đó và Tiêu Tuấn cứ nhìn nhau đăm đăm.
"Thì ra là anh?"
Cô gái đó dường như không có thiện cảm với anh lắm, vừa nhìn thấy anh trong bộ dạng này liền nở nụ cười mỉa mai. Vậy mà một người thường ngày lạnh lùng và nói ít làm nhiều như Tiêu Tuấn, khi cô ta có thái độ đó anh chỉ im lặng không nói gì. Bạch Nhược Đình ngẩn ra, còn chưa hiểu chuyện gì thì cô ta đã liếc mắt đến cô.
"Cô ta là ai?"
Tiêu Tuấn không dời mắt khỏi cô gái đó, nhưng tuyệt nhiên không nói câu nào. Cô ta tiếp tục màn châm biếm, mỉa mai của mình.
"Đàn ông trên đời này đúng là đều tệ bạc như nhau. Anh tự nhớ lại mà xem, trước đây là ai đã nói, sau khi Tố Nhi mất đã đau khổ cùng cực, sống không bằng chết?"
Bạch Nhược Đình lúc này hiểu ra được chút ít về cô gái mà cô nhân viên này nhắc đến, chính là cô bạn gái đã mất của Tiêu Tuấn năm anh học Đại học. Còn cô ta, bây giờ đứng ở đây cau có miệt thị như vậy mà anh chẳng có phản ứng gì, có lẽ có quen biết với Tố Nhi.
Cô ta lại cười khẩy một tiếng.
"Trước đây hai người quen nhau còn không công khai với gia đình, vì nhà anh quá đỗi cao quý. Bây giờ anh quen người khác, lại để người ta bên cạnh chăm sóc, yêu thương? Tố Nhi bạn của tôi, đúng là quá ngốc nghếch rồi."
Bạch Nhược Đình nghe không lọt tai được mấy lời này. Chuyện giữa Tiêu Tuấn, Tố Nhi và cô ta dù có phức tạp ra sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.
"Này cô à! Cô nói chuyện cẩn trọng lời nói một chút."
Cô ta không những không khách sáo, còn quát vào mặt cô.
"Tôi không nói đến cô."
Cô nhìn cô ta tức đến nghẹn họng, nhưng vì nơi này là nơi công cộng nên cũng không thể làm ầm ĩ. Có điều cô ta là nhân viên của bệnh viện, được lệnh phục vụ khách VIP lại không tuân thủ quy tắc. Có lẽ lúc nhìn thấy người nằm trên giường là Tiêu Tuấn, cô ta đã không thể kìm chế được mà bộc phát.
Tiêu Tuấn thấy Lan Nguyệt lớn tiếng với Bạch Nhược Đình, mới nhẹ giọng nói.
"Chuyện này cô ấy không biết, không thể trách cô ấy."
Lan Nguyệt nhếch môi.
"Những chuyện này đều không liên quan. Thứ mà Tố Nhi cần, chẳng qua cũng chỉ là một tình yêu giản dị, một sự thừa nhận từ phía gia đình anh. Vậy mà đến lúc cô ấy chết, cũng chỉ nhận được sự khóc thương giả tạo của anh, cùng với mộ phần anh làm. Lúc sống không trân trọng, chết đi rồi mới hối hận thì có ích gì hả?"
"Chuyện giữa tôi và Tố Nhi, không thể chỉ để một người ngoài như cô nhìn vào là có thể nói. Tôi có trân trọng cô ấy hay không, còn phải thông báo với cô?"
...