"Tiêu Tuấn!"

Bạch Nhược Đình vội vã bước đến chỗ của anh xem tình hình. Sau khi chới với đứng thẳng lại, khoé môi của anh đã bầm tím lên, còn đang chảy máu. Hạ lão gia thấy vậy vẫn chưa đủ hài lòng, vừa tiến lên muốn đấm thêm một phát nữa thì đột nhiên khựng lại.

Trong khoảnh khắc ấy, Tiêu Tuấn đã lấy từ túi áo khoác trong ra một khẩu súng, nhẹ nhàng chỉ nòng súng vào bụng của ông ta. Hai người im lặng nhìn nhau, một tay anh cầm súng, tay còn lại đặt lên vai ông ta như chẳng có chuyện gì. Vì tầm nhìn rất khuất, lại thêm dáng vẻ điềm tĩnh của Tiêu Tuấn khiến Bạch Nhược Đình không mảy may nghi ngờ gì.

Anh đảo mắt nhìn ông ta, đôi mắt lạnh lẽo bao nhiêu thì nòng súng càng ấn chặt bấy nhiêu. Anh từ tốn nhắc nhở.

"Tôi cảnh cáo ông, không được đến gần cô ấy thêm bất kì lần nào nữa. Nếu không thì, súng của tôi không có mắt, không biết sẽ để đạn lạc đi đâu đâu!"

Tiêu Tuấn nhướn đuôi long mày, Hạ lão gia chỉ đành cam tâm khuất phục. Anh nhếch môi, âm thầm cất súng về vị trí cũ rồi vỗ vai ông ta nói.

"Ông Hạ! Chỉ là chút hiểu lầm! Tôi hi vọng ông sẽ không vì chuyện xưa mà khiến đôi bên khó xử!"

Ông ta nặn ra một nụ cười khó coi.

"Sẽ không đâu!"

Bạch Nhược Đình không thể tin vào mắt mình. Vừa nãy rõ ràng Hạ lão gia rất tức giận, hầu như là sắp lao vào đánh nhau với Tiêu Tuấn rồi. Vậy mà anh vừa bước đến nói mấy câu, ông ta cứ như biến thành người khác vậy.

Sau khi ông ta lặng kẽ rời đi, cô mới tò mò hỏi Tiêu Tuấn.

"Này! Anh đã nói gì với ông ta vậy?"

Tiêu Tuấn nhìn xung quanh rồi lại nhìn cô, ra vẻ như chuyện này rất khó nói, để cô tự động đến gần. Cô kề tai mình gần môi anh, chăm chú lắng nghe. Anh nhìn đỉnh đầu của cô, khoé mắt tràn ra ý cười, cẩn thận cúi người xuống nói khẽ.

"Tôi bảo em là vợ tôi, không thể bị ức hiếp."

Bạch Nhược Đình nghe anh nói xong, vô thức hai gò má nóng bừng lên như bánh bao trong nồi hấp. Một phần vì anh thủ thỉ vào tai cô có chút nhột, phần vì mấy câu nói kia quá là vô sỉ rồi. Cô lùi lại đưa tay lên xoa xoa vành tai của mình, còn Tiêu Tuấn thì hắn giọng nhìn đi nơi khác che miệng cười.

Chợt nhớ ra bạn mình vẫn còn đợi ở shop quần áo, cô vội quay sang nói với anh.

"Phải rồi! Bạn tôi vẫn đang đợi! Tôi đi trước đây!"

Tiêu Tuấn còn chưa kịp nói thêm gì, đã thấy Bạch Nhược Đình vội vã lên xe lái đi mất.

Cô đến shop quần áo, cùng bạn chọn được mấy chiếc váy ưng ý, sau đó cả hai cùng nhau đến nhà hàng ăn trưa. Tina uống một chút rượu cho thấm giọng, sau đó vui vẻ hỏi cô.

"Này! Chồng sắp cưới của cậu hôm nay bận ư? Không rủ đi cùng cho vui?"

Bạch Nhược Đình lắc đầu xua tay.

"Bận lắm! Không có thời gian!"

"Tớ hỏi này, trông cậu và người đó chẳng có tí mặn nồng nào cả, vậy mà đầu năm sau đã cưới rồi à?"

Cô nghe Tina nhắc đến vấn đề này thì có chút gượng ép, không biết nên nói sao mới phải. Ban đầu khi gặp gỡ Tiêu Tuấn cô chẳng có ấn tượng gì với anh ngoài sự đẹp trai và nhiều tiền, còn rất chịu chơi. Sau đó, khi được anh vài lần đứng ra ứng cứu, tự thấy bản thân cũng có chút dao động.

Nhưng nghĩ lại thì, sau khi ngồi nghe anh kể hết câu chuyện giữa anh và Tố Nhi thời Đại học, cô mới nhận ra chính tình yêu đã khiến anh trở nên xa cách mọi thứ. Anh có vẻ ngoài lạnh lùng, thờ ơ, nhưng từng hành động và lời nói thì chưa bao giờ ngừng quan tâm đến cô.

Cô là người không quá đặt hi vọng vào tình yêu, nên khi nhìn thấy anh có thể thoát ra khỏi bóng đen trong quá khứ, chỉ có thể cho rằng đây là một chuyện tốt.

Còn chuyện hai người trong tương lai thế nào, khó mà nói trước được.

"Tôi và anh ta không yêu nhau."

Tina đang ăn, nghe Bạch Nhược Đình nói xong thì suýt nữa bị sặc.

"Gì cơ? Không yêu nhau thì kết hôn làm gì?"

Cô ngồi tựa lưng vào ghế, từ từ kể cho cô ấy nghe về việc hai bên gia đình có hôn ước và giục kết hôn. Cô ấy thở dài, vì bản thân sắp tới cũng đã lập gia đình nên đặc biệt thông cảm.

"Tôi thấy Tiêu thiếu gia đó tài giỏi lại phong độ, chi bằng hai người nên cho nhau thêm thời gian tìm hiểu."

"Chuyện đó để sau đi! Trước mắt bọn tôi kết hôn là vì mẹ tôi và mẹ anh ta, sau này thì chưa nói trước được."

Trở về nhà, Bạch Nhược Đình nhìn Bạch phu nhân đang ở trong phòng đọc sách, lòng lại bình yên đến lạ. Từ lúc được sinh ra và được bao bọc trong tình yêu thương của cha mẹ, trở thành Bạch tiểu thư cao sang, quyền quý, cô chưa từng biết thế nào là đau đớn hay vất vả. Tuy bản tính của cô bên ngoài có vẻ kiêu căng, nhưng cô chưa từng có ý muốn làm tổn thương ai cả.

Bạch phu nhân quay sang nhìn thấy Bạch Nhược Đình, gọi cô vào trong thư phòng rồi nói.

"Lúc nãy Tiêu Tuấn có đến, nói là đang chuẩn bị hoa cưới của hai đứa ở ngoài du thuyền, hỏi con chiều nay có bận gì không?"

"Hoa cưới? Sớm vậy sao mẹ?"

"Ừm! Nó nói với mẹ rằng con thích tổ chức hôn lễ trên du thuyền còn có thuyền hoa, nên mới cho người chuẩn bị từ giờ đến cuối năm."

Bạch Nhược Đình đứng đó thẩn thờ, từ lúc quyết định kết hôn đến bây giờ hầu như cô chẳng có gì tính toán cho bản thân cả. Bây giờ hoa cưới, cũng là do Tiêu Tuấn đứng ra sắp xếp và chuẩn bị. Bạch phu nhân nắm lấy cổ tay cô nói.

"Chiều nay nó đến đón, con đi cùng nó đi!"

Cô khẽ thở dài, gật đầu ngoan ngoãn nói.

"Dạ!"

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play