Dường như mưa có xu thế lớn hơn, vừa nãy chỉ là mưa phùn bay bay, hiện tại đã thành từng giọt từng giọt mà rơi xuống.
Trên sợi tóc của Giản Úc, cùng với vòng lông tơ trên mũ lông đều chậm rãi tích một ít nước.
Bàn tay cầm cán dù của Lục Chấp siết chặt, sau đó hắn nói với Giản Úc: "Lại đây, tôi không muốn đứng trong mưa nói chuyện với em."
Nói xong, hắn dẫn đầu đi tới trong hàng hiên, thu ô che mưa lại.
Giản Úc ngước mắt nhìn Lục Chấp một cái, sau đó cũng cất bước đi qua.
Cậu có chút không biết nên xử lý tình huống trước mắt này như thế nào.
Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nói không chừng lần này Lục Chấp tới đây, chỉ là thuận tiện xem tình huống hiện tại của cậu, xem xong liền rời đi.
Nguyên bản Giản Úc còn cảm thấy có chút lạnh, sau khi đứng dưới hàng hiên, không còn bị nước mưa làm ướt nữa, cậu cảm thấy ấm áp hơn không ít.
Ánh sáng dưới hàng hiên cũng không quá sáng, nhưng cũng đủ cho Lục Chấp thấy rõ được bộ dáng của Giản Úc.
Hắn chỉ cần hơi nhìn một cái, cũng có thể dễ dàng phán đoán ra được cơ thể của Giản Úc càng thêm hư nhược hơn rồi.
Giản Úc rời đi cũng chưa tới một tháng, nhưng thân thể lấy mắt thường có thể thấy được gầy đi một vòng.
Lục Chấp không tự giác mà nhíu mày.
Khí sắc trước đó Giản Úc ở biệt thự dưỡng ra, trong thời gian ngắn, liền không còn.
Cả người đứng ở nơi đó, như tùy thời đều sẽ ngã xuống vậy.
Lục Chấp dùng một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp mở miệng: "Xem ra trong khoảng thời gian này em sống cũng không được tốt nhỉ?"
Rõ ràng là Giản Úc chủ động rời khỏi hắn, hắn nhìn thấy Giản Úc sống không tốt, lẽ ra phải nên mừng mới đúng.
Nhưng sự thật lại không phải như thế, hắn nhìn thấy Giản Úc không tốt, ngược lại cảm thấy đau lòng.
Giản Úc nhấp môi, trả lời: "Tôi sống khá tốt."
Tất nhiên là cậu không có khả năng thừa nhận chính mình sống không tốt được, nếu không, Lục Chấp thuận miệng muốn đưa cậu cùng trở về, cậu liền không thể cự tuyệt được.
Lục Chấp nghe được câu trả lời của Giản Úc, đôi mắt càng sâu thẳm thêm mấy phần, hắn lơ đãng mà nhìn qua ngón áp út trên tay trái của cậu, trên đó trống rỗng, nhẫn đã bị gỡ xuống.
Lục Chấp từ trên ngón áp út của cậu mà rời tầm mắt, ngược lại nhìn vào đôi mắt của cậu, cười lạnh: "Giản Úc, em không cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn sao? Rõ ràng ở trên biểu mẫu, em đã thừa nhận tôi là bạn đời của em, lại cố tình không nói tiếng nào liền rời đi như vậy."
Giản Úc ngơ ngẩn mà nhìn Lục Chấp, trong lòng căng thẳng.
Cậu không nghĩ tới phần biểu mẫu kia vậy mà bị Lục Chấp thấy được.
Cái này, ngay cả một cái cớ cậu cũng không tìm ra được, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: "Đó là tùy tiện điền thôi."
Sắc mặt Lục Chấp nháy mắt trở nên khó coi hơn vài phần.
Hắn như thế nào không biết, Giản Úc lại có thể đáng giận như vậy.
Lục Chấp siết chặt nắm đấm, sau đó gằn giọng nói với Giản Úc: "Cho tôi một lý do, lý do em rời đi."
Hắn không tin Giản Úc không có một chút lưu luyến nào với hắn.
Giản Úc cũng không phải loại người làm việc tùy hứng bất kể hậu quả như vậy.
Cho dù thật sự Giản Úc không hề thích hắn, vậy cũng nhất định sẽ chờ đến khi kết thúc hợp đồng rồi mới rời đi.
Vì sao lại đột nhiên không từ mà biệt, chỗ này nhất định có nguyên nhân nào đó mà hắn không biết.
Giản Úc hơi nhăn mày, ngược lại nhìn về phía khác, không nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia của Lục Chấp.
Ánh mắt Lục Chấp quá mức sắc bén, như có thể nhìn thẳng vào tâm hồn vậy.
Cậu sợ chính mình không cẩn thận để lộ.
Lục Chấp nhìn tư thái trốn tránh của Giản Úc, thanh âm càng thêm nặng hơn vài phần: "Giản Úc, quay qua đây, nhìn tôi mà trả lời."
Giản Úc vẫn là không nhìn Lục Chấp, mà chỉ nhẹ giọng trả lời: "Không có lý do gì cả, muốn đi liền đi."
Tầm mắt Lục Chấp gắt gao mà dừng ở trên người cậu, không chớp mắt một cái: "Đây là đáp án của em sao?"
Giản Úc gật đầu: "Vâng."
Cậu đều đã nói như vậy rồi, Lục Chấp nghe xong hẳn là sẽ rất thất vọng, sau đó rời đi nhỉ?
Nghĩ đến đây, ngực Giản Úc nổi lên một chút đau đớn.
Đây có lẽ thật sự là lần cuối cùng trong đời cậu được gặp Lục Chấp.
Cậu có chút lòng tham, muốn nhìn Lục Chấp nhiều thêm một ít, nhưng cuối cùng lại không dám.
Cậu nghĩ, vẫn là chờ lúc Lục Chấp rời đi, như vậy cậu liền có thể tùy ý mà nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, sẽ không lo bị phát hiện.
Kết quả, ngoài dự đoán của Giản Úc chính là, Lục Chấp trước sau vẫn không có rời đi.
Cậu có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu, đánh giá Lục Chấp một cái, sau đó đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với ánh mắt của Lục Chấp.
Giản Úc nhất thời có chút kinh hãi.
Ánh mắt Lục Chấp như vậy cậu chưa bao giờ thấy qua, vô cùng lạnh lẽo, vô cùng u ám, giống như chỉ cần liếc mắt một cái, sẽ làm cho đối phương bị luân hãm trong đó.
Mưa bên ngoài tí tách tí tách rơi, hàng hiên cũng là một mảnh tĩnh lặng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian giống như bị kéo dài vô hạn, phảng phất như giờ khắc này trở thành thiên trường địa cửu.
Giản Úc còn muốn mở miệng nói gì đó.
Lúc này, hàng hiên đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang.
Giản Úc dời mắt đang đối diện với Lục Chấp.
Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên xuất hiện ở hàng hiên.
Là dì Lưu, cầm hai cái ô đi từ trên lầu xuống, dì đang chuẩn bị đi tới nhà trẻ để đón cháu của dì.
Chờ dì thấy được Giản Úc, sửng sốt một chút: "Tiểu Giản, sao cậu lại đứng ở chỗ này? Sao lại không trở về nhà vậy?"
Nói xong, dì lại nhìn thấy một người đàn ông khí độ bất phàm ở đối diện Giản Úc, vì thế theo bản năng hỏi: "Tiểu Giản, vị này là......"
Giản Úc còn chưa kịp nói gì, Lục Chấp liền trước một bước mà trầm giọng mở miệng: "Tôi là bạn đời của em ấy."
Giản Úc lập tức nhìn về phía Lục Chấp, trong lòng chấn động, nhất thời nói không ra lời.
Vì sao?
Vì sao cậu đã quá mức như vậy rồi, Lục Chấp vẫn không muốn cùng cậu thoát ly quan hệ?
Dì Lưu kinh ngạc nói: "Thì ra Tiểu Giản đã kết hôn rồi sao?"
Lục Chấp gật đầu: "Vâng, Giản Úc nhà tôi trong khoảng thời gian này đã gây thêm phiền phức cho dì rồi."
Giản Úc nhà tôi.......
Bốn chữ như vậy cứ như đem Giản Úc trở thành bé con mà sủng ái.
Dì Lưu cũng là một người rất có nhãn lực, dì vừa nhìn là biết thân phận Lục Chấp không đơn giản, liền cười liên tục xua tay: "Nào có nào có, chưa nói thêm phiền toái, cậu ấy cũng chỉ là thuê phòng ở của nhà tôi mà thôi. Đứa nhỏ tiểu Giản này vừa ngoan ngoãn lại lễ phép, tôi còn rất thích cậu ấy đấy!"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ dẫn em ấy về nhà."
Lúc này Giản Úc nhấp môi nói: "Tôi không quay về."
Lục Chấp nhìn cậu thật sâu.
Dì Lưu nhất thời cứng người, bất quá tính cách của dì đặc biệt sang sảng, nháy mắt nói bù: "Vợ chồng son cãi nhau sao? Tuổi trẻ các cậu, ồn ào nhốn nháo là bình thường, cãi xong cùng nhau về nhà là được!"
Nói xong, dì lại nhìn Giản Úc nói: 'Tiểu Giản, cậu vẫn nên theo vị tiên sinh này trở về đi, một mình cậu ở bên ngoài làm sao chăm sóc tốt cho bản thân được?"
Giản Úc tự nhiên là không có khả năng trả lời lại.
Dì Lưu cũng không quá rõ nội tình trong đó của bọn họ, khuyên vài câu, liền tiếp tục đi đón cháu.
Dì vừa đi, hàng hiên lại khôi phục im lặng như trước.
Lúc này, Lục Chấp tiến lên một bước.
Khí tràng của hắn quá mức cường đại, Giản Úc theo bản năng mà lùi về sau, nhưng phía sau của cậu chính là vách tường, căn bản không lui được nữa.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Giản Úc có thể ngửi thấy mùi gỗ quen thuộc trên người Lục Chấp.
Sau đó, tay của cậu nhẹ bẫng.
Lục Chấp duỗi tay nhận lấy đồ vật trong tay cậu.
Hai người chỉ có ngắn ngủi tiếp xúc như vậy, sau đó rất nhanh đã tách ra.
Giản Úc tựa như bị nhiệt độ cơ thể của Lục Chấp nóng tới rồi, ngón tay hơi cuộn cuộn lại một chút.
Nhưng mà, Lục Chấp lại nhíu nhíu mày.
Sao tay của Giản Úc lại lạnh như vậy?
Trước kia hắn đã biết nhiệt độ cơ thể của Giản Úc không cao lắm, nhưng hiện tại, dường như còn muốn thấp hơn vài phần, như là vừa mới ngâm qua một thau đá lạnh vậy.
Ánh mắt Lục Chấp thâm thúy, sau một lúc lâu mới nói với Giản Úc: "Đi thôi."
Giản Úc có chút khó hiểu mà nhìn về phía hắn: "Đi đâu?"
Lục Chấp nhìn cậu một cái: "Không phải em ở chỗ này thuê nhà sao? Dẫn đường."
Giản Úc do dự mà không chịu lên lầu.
Tuy rằng Lục Chấp đã tìm thấy chỗ này, chứng minh hành tung của cậu đã hoàn toàn bị bại lộ, nhưng mà cậu vẫn muốn giãy giụa một chút.
Lục Chấp thấy Giản Úc không muốn đi, vì thế nói: "Em không đi cũng được. Chờ chủ nhà về, tôi tự nhiên sẽ biết được em đang ở chỗ nào thôi."
Giản Úc có chút ủy khuất mà liếc nhìn Lục Chấp một cái.
Người này sao lại có thể như vậy chứ?
Lục Chấp làm như không nhìn thấy đôi mắt ủy khuất của cậu, lại nói lần nữa: "Em chủ động mang tôi lên lầu, hay là để tôi đợi chủ nhà trở về rồi hỏi?"
Giản Úc cọ tới cọ lui một hồi, cuối cùng vẫn là không thể không bước lên lầu.
Lục Chấp đi theo phía sau cậu, một tay cầm ô che mưa, một tay cầm túi, đi từng bước lên lầu.
Rất nhanh, đã đi tới lầu 3.
Giản Úc lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng.
Cậu vừa mới mở cửa đi vào, con cún nhỏ liền phe phẩy đuôi ra đón tiếp cậu, ở cổ chân của cậu cọ cọ. vui sướng mà sủa gâu gâu hai tiếng.
Lục Chấp đi theo Giản Úc vào nhà, liếc một cái là thấy được con cún nhỏ màu trắng kia.
Trong thanh âm hỗn loạn của hắn có một chút lạnh lẽo: "Ngay cả thú cưng cũng nuôi rồi? Thật sự tính toán muốn sống ở đây luôn sao?"
Giản Úc gấp không chờ nỗi mà rời khỏi biệt thự, lại ở chỗ này an tâm mà sinh sống.
Nhận thức được điểm này khiến cho Lục Chấp không có cách nào bình tĩnh nỗi.
Giản Úc dừng một chút, vẫn là giải thích một câu: "Con cún này là tôi nhặt được ở ven đường."
Cậu không muốn Lục Chấp giận chó đánh mèo với một con cún con.
Lục Chấp không nói chuyện nữa, nhưng thần sắc rõ ràng tốt hơn một ít.
Hắn đi tới bàn trà, đem đồ trong tay bỏ xuống, sau đó đánh giá căn phòng này một chút.
Chỗ này thoạt nhìn còn tính là ấm áp sạch sẽ, chứng minh được trong khoảng thời gian Giản Úc ở đây, không có ăn qua khổ.
Lục Chấp nhìn xung quanh một vòng, sau đó ngồi xuống sô pha.
Khí tràng của hắn vừa cường đại lại lạnh băng, ngồi xuống chỗ kia, phòng khách đang còn rộng rãi, nháy mắt đều tăng thêm áp lực vài phần.
Giản Úc đầu tiên là lấy một ít thức ăn cho cún con, sau đó nói với Lục Chấp: "Anh có muốn uống nước không?"
Lục Chấp không có trả lời, mà chỉ nhìn Giản Úc chằm chằm nói: "Khi nào thì thu thập đồ vật?"
Giản Úc hơi mở to mắt nhìn hắn: "Hả?"
Lục Chấp nhìn chằm chằm cậu: "Thu thập đồ vật cùng tôi về nhà."
Lần này hắn tới đây, nhất định phải đem được Giản Úc trở về.
Kết quả, Giản Úc lại lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi không trở về."
Lục Chấp nguy hiểm mà híp mắt: "Cái gì?"
Giản Úc mở to đôi mắt trong vắt của mình nhìn hắn, lại lần nữa nói: "Tôi không quay về đâu, Lục tiên sinh, anh nghỉ ngơi một chút liền rời đi đi."
Dù cho Lục Chấp tìm thấy được chỗ này, cậu cũng không tính toán theo hắn trở về.
Bởi vì Lục Chấp tìm tới đây, không đại biểu bệnh nan y của cậu sẽ biến mất.
Nếu cậu nhất định phải chết, hà tất phải liên lụy với Lục Chấp nhiều hơn làm gì?
Cậu không muốn Lục Chấp vì cậu mà cảm thấy đau khổ.
Lục Chấp nhìn vẻ mặt kiên quyết của Giản Úc, một đôi mắt đen nổi sóng ngầm mãnh liệt.
Đôi mắt Giản Úc trong sáng như vậy, xinh đẹp như vậy, lúc nghiêm túc nhìn người khác, giống như đem đối phương đặt ở trong lòng vậy.
Cố tình những thứ này tất cả đều chỉ là ảo giác.
Giản Úc có thể dùng biểu tình thuần khiết vô tội, nói ra lời nói đả thương người nhất.
Lục Chấp lạnh lùng cười một tiếng, nhìn chằm chằm Giản Úc: "Không quay về phải không? Tôi liền ở đây với em."
Thanh âm của hắn trầm thấp, nói năng rất có khí phách.
Mặc cho ai vừa nghe cũng biết được hắn tuyệt đối nói được làm được.
Giản Úc khiếp sợ mà trừng lớn mắt, sau một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần mà nói: "Lục tiên sinh, anh không cần phải như vậy đâu."
Không cần thiết phải lãng phí thời gian ở trên người cậu.
Đời này cậu khẳng định không đáp lại được Lục Chấp cái gì cả.
Trong mắt của Lục Chấp một mảnh lạnh băng: "Không cần thiết thế nào? Giản Úc, em đừng quên, là em không nói tiếng nào đã rời khỏi biệt thự. Hiệp nghị của chúng ta vẫn còn một tháng nữa, em phải bồi thường cho tôi."
Nói đi là đi, một chút tin tức cũng không thèm lưu lại.
Trước kia sao hắn không biết Giản Úc lại có phong cách xử sự chém đinh chặt sắt như vậy chứ?
Giản Úc cãi lại: "Nhưng tôi cũng không có lấy tiền mà."
Xác thật là cậu rời đi trước một tháng, là cậu vi phạm hiệp nghị, nhưng cậu cũng không lấy tiền của Lục Chấp mà không phải sao?
Lục Chấp nghe xong lời này, lại dùng ngữ khí tàn nhẫn nhất nói với cậu: "Hình như em chưa xem kỹ hiệp nghị kết hôn của chúng ta phải không? Bất luận là vấn đề gì mà một bên vi phạm hiệp nghị, liền phải bồi thương gấp đôi cho đối phương. Em có thể không theo tôi đi, vậy hiện tại em bồi thương cho tôi một trăm triệu."
Cuối cùng hắn gằn từng chữ mà nói: "Theo tôi đi, hoặc là bồi thường cho tôi một trăm triệu, em chọn một cái đi."
Giản Úc không dám tin mà nhìn Lục Chấp.
Trong hiệp nghị còn có quy định này sao?
Cậu xác thật không có xem kỹ hiệp nghị, nhưng vẫn có liếc mắt nhìn đại khái, cũng không có nhìn thấy quy định không thể hiểu được như vậy.
Cậu lầm bầm mà mở miệng: "Anh gạt tôi chứ gì, trong hiệp nghị căn bản không có cái quy định này."
Lục Chấp gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu, như đang phán đoán cái gì, sau đó nói: "Em không có nhìn kỹ hiệp nghĩ phải không? Em nhìn sót cái quy định này."
Giản Úc muốn vì bản thân phản bác một cái, rồi lại không biết bắt đầu phản bác từ đâu.
Rốt cuộc là cậu thật sự không biết trong hiệp nghị có quy định này, mấy chục điều như vậy, làm sao mà cậu nhớ rõ được hết chứ.
Cuối cùng, Giản Úc dứt khoát bất chấp nói: "Tôi không có nhiều tiền như vậy."
Trên người cậu trừ bỏ mấy ngàn trong wechat, dư lại cũng chỉ còn một tấm thẻ ngân hàng, hơn nữa cái thẻ kia còn là của Lục Chấp.
Lục Chấp kiên trì nói: "Em không đưa tiền cho tôi, vậy thì cùng tôi trở về."
Trong lòng của hắn rất rõ ràng, Giản Úc căn bản không lấy ra được một trăm triệu, như vậy cũng chỉ có thể chọn con đường cùng hắn trở về mà thôi.
Kết quả, Giản Úc lại lắc đầu: "Không về."
Ánh mắt Lục Chấp phá lệ sâu thẳm: "Hai cái đều không chọn? Trên đời này làm gì có chuyện nào tốt như thế."
Giản Úc nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể nhấp môi, yên lặng mà nhìn Lục Chấp.
Người này sao có thể quá đáng như vậy chứ?
Biết rõ cậu không muốn trở về, cũng lấy không ra nhiều tiền như vậy, còn muốn ép buộc cậu.
Trong thanh âm của Giản Úc mang theo chút nức nở: "Dù sao cả hai điều tôi đều không chọn."
Lục Chấp không chút nào thoái nhượng: "Hôm nay em cần phải chọn một cái, nếu không tôi không ngại vẫn luôn ở đây chờ với em."
Giản Úc hoàn toàn nói không nên lời, trong mắt ẩn ẩn có hơi nước.
Lục Chấp lại không chút nào cho cậu thời gian thở dốc, lại lần nữa nói: "Rốt cuộc chọn cái nào?"
Trong mắt Giản Úc ngưng tụ càng ngày càng nhiều hơi nước, như là giây tiếp theo sẽ khóc vậy.
Lục Chấp vì sao cứ phải ép buộc cậu chứ?
Chẳng lẽ cậu nguyện ý mọi chuyện biến thành cục diện như bây giờ sao?
Cậu không muốn rời khỏi biệt thự, cũng muốn được ở bên cạnh Lục Chấp thật tốt, nhưng mà hết thảy căn bản không do cậu lựa chọn.
Cậu chỉ còn sống được một năm nữa thôi, nếu cậu lựa chọn cùng Lục Chấp trở về, vậy đến lúc đó Lục Chấp chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu chết đi.
Cậu không muốn Lục Chấp đối mặt với cục diện đau thương như vậy.
Kết quả đâu, Lục Chấp còn luôn bức bách cậu phải lựa chọn, còn vẫn luôn hung dữ với cậu!
Giản Úc càng nghĩ càng khổ sở, hơi nước trong mắt càng ngày càng nhiều, cho đến khi từng giọt từng giọt mà rơi xuống.
Lục Chấp nhìn thấy Giản Úc khóc, vừa nãy còn khí thế khắp người nháy mắt tiêu tán đi không ít.
Hắn đứng dậy, vài bước mà đi tới bên cạnh Giản Úc, có chút hoảng loạn mà duỗi tay qua, lau nước mắt cho cậu, thanh âm cũng dịu dàng không ít: "Vì sao lại khóc?"
Giản Úc nghiêng đầu ho khan hai tiếng.
Một cái ho này, nước mắt lại chảy càng nhiều, từng giọt từng giọt lăn từ trên mặt xuống, thoạt nhìn vừa đáng thương lại ủy khuất.
Lông mi của cậu ướt dầm dề, mỗi lần động đậy đều như cánh bướm yếu ớt run rẩy.
Lục Chấp muốn lau khô nước mắt cho cậu, kết quả càng lau lại càng nhiều.
Giản Úc như cực kỳ ủy khuất, khóc đến căn bản không dừng lại được.
Lục Chấp lập tức có chút vô thố, một tay hắn đem Giản Úc ôm vào lòng, một tay vỗ vỗ lưng cậu trấn an: "Đừng khóc, tôi sai rồi được không? Tôi không nên lạnh mặt mà cùng em nói chuyện, tôi xin lỗi em nhé."
Giản Úc rúc vào trong lòng của Lục Chấp, càng khóc càng lợi hại hơn, thậm chí bắt đầu nghẹn ngào,
Cậu không biết phải làm cái gì bây giờ.
Rốt cuộc muốn cậu phải làm như thế nào mới có thể tốt cho tất cả mọi người đây?
Nhưng mà ở trước mặt cậu bây giờ là một cái tử cục.
Cậu không thể đi theo Lục Chấp trở về, bởi vì cậu không muốn Lục Chấp biết cậu có bệnh nan y.
Nhưng nếu cậu không quay trở về, Lục Chấp tuyệt đối sẽ không đáp ứng, cậu hiểu Lục Chấp, khả năng chấp nhất của Lục Chấp rất lớn, hắn nói muốn cùng cậu sống thật tốt, vậy khẳng định hắn sẽ sống cùng cậu thật tốt.
Vì sao chứ?
Vì sao còn muốn cậu phải suy nghĩ vấn đề phức tạp như vậy?
Cậu mắc bệnh, hiện tại đầu óc hỗn loạn, cái gì cũng không thể nghĩ được, căn bản không thể đưa ra được một giải pháp tối ưu nào.
Giản Úc vẫn luôn rúc vào trong lòng của Lục Chấp mà khóc, như muốn đem nước mắt đều khóc cho khô cạn, rất nhanh trên áo khoác của Lục Chấp đã để lại một mảng lớn nước mắt.
Lục Chấp nghe tiếng khóc của Giản Úc, trái tim như bị một bàn tay hung hăng mà bóp chặt, truyền đến từng đợt đau đớn.
Hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể từng tiếng mà trấn an Giản Úc: "Đừng khóc, tôi không ép em lựa chọn nữa, nhưng em để tôi ở đây với em được không?"
Giản Úc ở trong lòng của hắn lắc lắc đầu, vẫn là nghẹn ngào.
Lục Chấp gắt gao mà ôm cậu, trong lòng có chút không dễ chịu: "Ngay cả việc tôi ở đây với em cũng không được sao?"
Giản Úc lắc đầu, trong thanh âm mang theo tiếng nức nở nồng đậm: "Không được."
Cậu hy vọng Lục Chấp trở về, sau đó quên cậu đi, nghênh đón sinh hoạt mới của chính mình.
Nếu hiện tại hai người tách ra, Lục Chấp nhiều lắm sẽ canh cánh trong lòng một đoạn thời gian, sau đó hắn sẽ quên đi đối tượng kết hôn hợp đồng này thôi, cho dù ngẫu nhiên có lúc nhớ tới, cũng sẽ chỉ nói một câu đối tượng kết hôn hợp đồng này không tim không phổi, nói chạy liền chạy.
Nhưng nếu cậu đi theo Lục Chấp trở về, cùng nhau sống thêm một năm nữa, sau đó ngay dưới mí mắt của Lục Chấp mà chết đi, vậy đối với Lục Chấp khẳng định là đả kích rất lớn.
Lục Chấp nghe Giản Úc cự tuyệt, nhất thời cảm xúc cực kỳ phức tạp: "Vậy em cho tôi một lý do đi, một lý do khiến tôi có thể tin phục, nếu không tôi tuyệt đối không có khả năng buông tay."
Kỳ thật, là hắn nói dối, cho dù Giản Úc cho hắn một lý do hết sức thuyết phục, hắn cũng sẽ không buông tay.
Đời này hắn đã nhận định Giản Úc, hắn tuyệt đối sẽ không để Giản Úc tùy ý rời đi.
Giản Úc từ trong lòng ngực của hắn mà lui ra, đầy mặt đều là nước mắt nói: "Tôi không có lý do gì cả."
Nếu như có thể nói ra lý do, cậu cũng không đến mức phải chạy trốn khỏi biệt thự.
Lục Chấp gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu: "Em phải cho tôi một lý do."
Giản Úc còn muốn nói gì đó.
Kết quả lúc này, cổ họng của cậu đột nhiên dâng lên mùi máu.
Lời cậu còn chưa kịp nói cứ vậy bị dừng ở bên miệng, sau đó cả người vô lực mà ngất xỉu.
Lục Chấp nhìn Giản Úc té xỉu, tức khắc đồng tử co rút lại, một tay tiếp được Giản Úc.
Hắn ôm Giản Úc vào lòng, trong thanh âm mang theo chút vội vàng: "Giản Úc! Giản Úc? Em tỉnh tỉnh!"
Giản Úc té xỉu ở trong lòng Lục Chấp, cậu nhắm chặt mắt, sắc mặt một mảnh tái nhợt.
Càng đáng sợ hơn là, nhiệt độ thân thể của cậu dường như đang giảm.
Lục Chấp đưa tay vuốt ve gò má của Giản Úc, xác định nhiệt độ của cậu hình như đang trở nên thấp hơn.
Hắn lay động Giản Úc vài cái, thanh âm dường như đều đang phát run: "Giản Úc? Giản Úc, em làm sao vậy?"
Nhưng mà, mặc kệ hắn gọi như thế nào, Giản Úc đều không có tỉnh lại, giống như lâm vào giấc ngủ sâu.
Lục Chấp cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, một tay đỡ Giản Úc, một tay lấy di động gọi 120.
Nói chuyện điện thoại xong, hắn ôm Giản Úc bước nhanh ra ngoài cửa.
Tinh thần của hắn chưa bao giờ chịu áp lực cùng bối rối xâm chiếm như vậy, làm cho hắn thiếu chút nữa bước hụt cầu thang.
Cũng may cuối cùng hắn cũng đưa được Giản Úc tới bệnh viện.
Bệnh viện của thị trấn này cũng không phải rất tiên tiến, khuyết thiếu rất nhiều trang thiết bị.
Bác sĩ khám cho Giản Úc một hồi, chỉ nói: "Không tra ra được thân thể của cậu ấy có bệnh gì."
Thần sắc Lục Chấp khó coi đến cực điểm, thanh âm tàn nhẫn nói: "Em ấy đều đã ngất đi rồi, vì sao lại không tra ra được chứ?"
Bác sĩ ngượng ngừng mà nói: "Nơi này của chúng tôi điều kiện chữa bệnh không tốt lắm, tôi kiến nghị ngài vẫn nên chuyển bệnh nhân tới bệnh viện lớn đi."
Lồng ngực Lục Chấp phập phồng vài cái.
Sau đó, hắn cưỡng bách chính mình phải ổn định tinh thần lại, dùng thời gian ngắn nhất suy nghĩ một chút, sau đó lập tức gọi một cuộc điện thoại cho một đối tác.
Đối tác kia của hắn cũng ở vùng ven biển này, hơn nữa đối phương còn có trực thăng riêng.
Lục Chấp bảo đối tác đưa trực thăng tới, đưa bọn họ về Vân Kinh.
Gọi xong cuộc điện thoại đầu tiên, Lục Chấp lại nhanh chóng gọi cuộc thứ hai.
Cái thứ hai hắn gọi cho Lâm Bác Vũ.
Bệnh viện của Lâm Bác Vũ là bệnh viện tốt nhất ở Vân Kinh, là bệnh viện tốt nhất cả nước.
Lục Chấp miêu tả nhanh tình huống của Giản Úc cho Lâm Bác Vũ, sau đó để bệnh viện của bọn họ làm tốt chuẩn bị tiếp nhận Giản Úc.
Gọi xong hai cuộc điện thoại, Lục Chấp đi tới phòng kiểm tra, sau đó bế Giản Úc đi ra ngoài, chờ lát nữa lên trực thăng.
Hắn ôm Giản Úc đi tới một mảnh đất trống, chờ trực thăng đến.
Cả quá trình này, hắn không ngừng đưa tay dò xét nhiệt độ cơ thể của Giản Úc, còn cởi áo khoác của mình ra, gắt gao mà quấn lấy người của cậu.
Nhưng mà, nhiệt độ thân thể của Giản Úc vẫn rất thấp, dường như có làm thế nào cũng không ấm lên được.
Cậu cứ như vậy mà an tĩnh nhắm mắt, dựa vào người Lục Chấp, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lại không có chút sức sống nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT