Lục Chấp gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại cho Giản Úc, di động trước sau đều không liên hệ được.

Biểu tình của hắn nghiêm trọng hơn, hắn trầm tư trong phút chốc, lập tức gọi cho Trần Hoài.

Trần Hoài còn không biết đã xảy ra chuyện gì, cho rằng Lục Chấp muốn an bài chuyện công tác: "Lục tổng, hợp đồng tôi đã giao lại cho mấy đối tác kia rồi."

Lục Chấp không để ý tới lời của anh, chỉ nhanh chóng phân phó: "Không thấy Giản Úc nữa, cậu lập tức mang một ít người đi tìm."

Trần Hoài có chút nghi hoặc: "Giản tiên sinh không thấy nữa?"

Lục Chấp trầm giọng nói: "Người mà buổi chiều cậu nhìn thấy ở góc đường kia có lẽ chính là em ấy, lập tức đi tới phụ cận gần đó điều tra camera."

Một loại bất an mãnh liệt cứ quanh quẩn trong lòng hắn, ngay cả mỗi một lần hô hấp của hắn cũng đều căng chặt.

Tuy rằng Trần Hoài không biết tình hình cụ thể, nhưng anh lại phản ứng rất nhanh, nháy mắt nhận lệnh: "Được, Lục tổng, tôi lập tức dẫn người đi tìm."

Lục Chấp nói chuyện điện thoại xong, hắn cầm chìa khóa xe, sải bước đi ra cửa của biệt thự.

Đầu óc của hắn bị nổi khủng hoảng hoàn toàn bao phủ, ngay cả áo khoác cũng quên mang theo, cứ như vậy mặc mỗi cái áo sơ mi mà ra ngoài, đi tới chiếc xe đang ngừng ở cửa biệt thự.

Trời đổ tuyết càng ngày càng lớn.

Lục Chấp lái xe, dọc theo biệt thự, bắt đầu tìm người.

Hắn nghĩ lúc này có khả năng Giản Úc đang trên đường đi về biệt thự, chỉ là trùng hợp di động hết pin, hoặc là di động gặp trục trặc gì đó, cho nên mới gọi không được.

Hắn thả chậm tốc độ xe, một đôi mắt đen nhánh thỉnh thoảng nhìn hai bên đường, không bỏ lỡ bất luận một người nào.

Kết quả, hắn vẫn cứ đi như vậy, thẳng cho tới khi ra khỏi khu biệt thự, đều không nhìn thấy thân ảnh của Giản Úc.

Người ở khu biệt thự rất ít, ra khỏi khu biệt thự, chính là người đến người đi nhiều hơn, xung quanh còn có các loại cửa hàng cùng siêu thị.

Cứ tiếp tục tìm như vậy, cũng không có ý nghĩa gì.

Lục Chấp dẫm phanh xe, đem xe ngừng ở bên đường.

Hắn tự hỏi rốt cuộc Giản Úc có khả năng đi đâu, một bên chờ đợi Trần Hoài hồi phục lại hắn.

Lúc này, thời gian đã sắp 8 giờ tối.

Đôi tay Lục Chấp gắt gao mà nắm chặt tay lái xe, mu bàn tay ẩn ẩn có thể thấy được gân xanh.

Nếu Giản Úc chỉ là đi một chuyến đến siêu thị, vậy vì sao trễ như thế này rồi còn chưa trở lại, thậm chí gọi cũng không được?

Hắn từ chối suy nghĩ một ít khả năng tồi tệ hơn.

Dĩ vãng Lục Chấp gặp được sự tình khó khăn nào cũng rất bình tĩnh, không hiện vui buồn, nhưng lần này, tâm thần của hắn cực kỳ bất an, thật giống như hắn đã mất đi tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình.

Hắn hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình tập trung tinh thần.

Hắn lấy ra di động, đang chuẩn bị gọi cho cấp dưới khác, phái thêm nhiều người hơn để đi tìm Giản Úc.

Đúng lúc này, Trần Hoài gọi lại cho hắn.

Lục Chấp lập tức bắt máy, thần sắc trịnh trọng: "Tìm được người rồi sao?"

Trần Hoài ở bên kia nói: "Lục tổng, chúng tôi xác thật ở trên camera nhìn thấy Giản tiên sinh, người ban ngày xuất hiện ở góc đường kia chính là cậu ấy."

Biểu tình Lục Chấp thay đổi: "Sau đó thì sao?"

Trần Hoài nhanh chóng trả lời: "Chúng tôi một đường đi theo camera, phát hiện Giản tiên sinh không ngừng thay đổi tàu điện ngầm, cùng xe buýt, cuối cùng đi tới một ga tàu hỏa. Trước mắt xem ra, cậu ấy không xảy ra chuyện gì cả, mà là chủ động rời đi."

Tay cầm di động của Lục Chấp căng thẳng.

Chủ động rời đi?

Giản Úc thật sự không nói một tiếng nào đã rời đi?

Vì sao chứ?

Hai mắt Lục Chấp như cuồn cuộn sương mù màu đen, hắn lập tức khởi động xe, quay đầu, chạy về biệt thự.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất mà quay về biệt thự, sau khi xuống xe, hắn bước nhanh vào trong, sau đó trầm giọng nói với dì Trương: "Đem chìa khóa dự phòng của phòng Giản Úc đưa cho tôi."

Dì Trương kinh ngạc: "Xảy ra chuyện gì rồi sao? Giản tiên sinh vì sao còn chưa về nhà nữa?"

Những người làm khác cũng vây quanh một bên, sắc mặt có chút khẩn trương.

Phảng phất như một cơn bão lớn chuẩn bị tới.

Lục Chấp cũng không rảnh giải thích, chỉ nói: "Đưa chìa khóa cho tôi."

Khí tràng quanh thân của hắn vô cùng lạnh lẽo, làm cho người khác không dám tới gần.

Dì Trương vội vàng mang chìa khóa dự phòng tới.

Lục Chấp tiếp nhận, sau đó bước nhanh lên lầu hai.

Hắn nhanh chóng mở ra cửa phòng của Giản Úc, sau đó đi vào.

Sau khi đi vào, đôi mắt đen nhánh của Lục Chấp dùng tốc độ nhanh nhất quét một vòng bố trí trong phòng, cũng không có phát hiện ra thay đổi rõ ràng nào.

Hắn đi vài bước tới tủ quần áo, mở cửa ra.

Quần áo bên trong cũng không có giảm bớt.

Lục Chấp đóng cửa tủ lại, ở góc tường thấy được rương hành lý của cậu.

Ánh mắt của hắn nặng nề, đứng tại chỗ, trầm ngâm vài giây, lại đi tới tủ đầu giường của Giản Úc.

Trước đó hắn có vô ý một lần nhìn thấy được, Giản Úc đem giấy tờ tùy thân đều để ở ngăn kéo thứ hai ở tủ đầu giường.

Lục Chấp kéo ngăn tủ ra.

Bên trong chỉ có một quyển truyện tranh, cũng không có gì khác.

Hắn lại kéo liên tiếp mấy ngăn tủ khác, cũng đều không thấy được giấy tờ tùy thân của Giản Úc.

Lục Chấp đem ngăn tủ đóng lại.

Đúng lúc này, hắn thấy được trên gối đầu của Giản Úc có một thẻ sim điện thoại.

Lục Chấp duỗi tay, cầm lấy thẻ sim kia.

Đúng là thẻ sim điện thoại mà Giản Úc đã lấy ra.

Lục Chấp biết vì sao hắn gọi không được cho Giản Úc rồi.

Bởi vì ngay từ đầu cậu đã tháo sim điện thoại, cậu không muốn người khác liên hệ được với cậu.

Lục Chấp hung hăng mà nắm chặt thẻ sim kia trong tay, thẻ sim kia như muốn ghim chặt vào lòng bàn tay của hắn.

Bàn tay truyền từng đợt đau đớn, hắn lại làm như không phát hiện được.

Hiện tại hắn đã xác định được là Giản Úc chủ động rời đi.

Chỉ là, vì sao?

Vì sao lại không từ mà biệt?

Vì sao lại muốn cắt đứt tất cả liên lạc?

Dưới lầu.

Trần Hoài mang theo một đám người vội vàng mà tới biệt thự.

Anh hỏi một người làm: "Lục tổng đâu rồi?"

Người làm vội vàng chỉ lên lầu hai: "Ở trong phòng của Giản tiên sinh."

Trần Hoài để cho những người còn lại chờ đợi, còn mình thì đi lên lầu hai.

Anh đi vào phòng ngủ của Giản Úc, liền thấy được Lục Chấp đang đứng ở mép giường ngủ.

Lúc này, cả người Lục Chấp vô cùng yên lặng, quanh thân bao phủ một tầng lệ khí không hòa tan được, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

Trong tay hắn đang nắm chặt cái gì đó, có máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống dưới sàn.

Trần Hoài cả kinh, không dám trì hoãn thêm, vài bước đi tới, khom người nói: "Lục tổng, tay anh chảy máu rồi."

Lục Chấp lại như không nghe thấy, mặt vẫn không có biểu tình gì mà đứng ở đó.

Trần Hoài cân nhắc một chút, phải nói cái gì đó để dời đi lực chú ý của Lục Chấp, anh suy nghĩ rồi hỏi: "Lục tổng, nếu Giản tiên sinh đi ra ga tàu hỏa, chúng ta có muốn tiếp tục tìm kiếm hay không? Chẳng qua căn cứ vào thời gian cậu ấy rời đi, hiện tại sớm đã rời khỏi Vân Kinh rồi,"

Rốt cuộc Lục Chấp cũng mở miệng: "Không cần tìm nữa."

Thanh âm của hắn khàn khàn.

Giống như trong một khoảng thời gian ngắn, dây thanh quản đột nhiên bị tổn thương vậy.

Trần Hoài sửng sốt, vừa bởi vì giọng nói đột nhiên khàn khàn của Lục Chấp, cũng bởi vì lời mà hắn nói ra.

Anh sửng sốt vài giây mới phản ứng lại: "Không tìm?"

Giọng nói Lục Chấp khàn khàn nghe không rõ lắm: "Không tìm."

Giản Úc không phải muốn rời đi sao? Thậm chí ngay cả một câu từ biệt cũng không có.

Vậy hắn liền thành toàn cho cậu!

Trần Hoài quýnh lên, còn muốn nói thêm cái gì đó.

Lúc này, Lục Chấp lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Trần Hoài cuối cùng cũng chỉ có thể lĩnh mệnh nói: "Vâng, Lục tổng."

Trần Hoài rời khỏi phòng ngủ của Giản Úc, thuận tay đóng cửa lại.

Anh cực kỳ bất an mà đi xuống lầu.

Một nhân viên của tập đoàn Lục thị đi tới bên cạnh Trần Hoài, hỏi: "Trần trợ lý, Lục tổng nói như thế nào?"

Trần Hoài quay đầu lại, nhìn thoáng qua lầu hai, sau đó lắc đầu nói: "Chờ một chút đi."

Trong lúc nhất thời, căn biệt thự chìm trong một mảnh tĩnh mịch, kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Đám người làm vậy quanh một chỗ, sắc mặt của mỗi người đều nôn nóng.

Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là mơ hồ có một suy đoán, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn đặc biệt nào đó, mà chuyện này còn có quan hệ với Giản tiên sinh.

Chờ đợi chính là thứ làm người ta mệt mỏi nhất.

Mười mấy nhân viên của tập đoàn Lục thị, cùng với vài người làm đồng thời đứng chờ ở phòng khách biệt thự, mỗi người đều như bị hơi thở bất an trong không khí ảnh hưởng tới.

Bọn họ chờ Lục Chấp đưa ra quyết định cuối cùng.

Trần Hoài đứng ở dưới bậc thang, nhìn một vòng xung quanh biệt thự.

Nhà ăn, bữa tối chuẩn bị tỉ mỉ đã lạnh từ lâu.

Những ngọn nến sáng ngời chậm rãi cháy hết, chỉ còn lại một lớp sáp dày.

Ngay cả những hoa hồng lúc đầu còn kiều diễm ướt át, hiện tại đều nhạt nhòa héo rũ, rõ ràng đây đều là những hoa hồng được làm thành hoa hồng bất tử, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng héo rũ mới đúng.

........

Vẫn là một lần chuẩn bị đầy dủ, một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, nhưng bởi vì thiếu đi một người quan trọng khác, mà trở nên cô đơn không chịu nổi.

Biệt thự một chút tiếng động cũng không có.

Thẳng cho đến hai mươi phút sau, lầu hai truyền đến động tĩnh.

Lục Chấp mở cửa phòng ngủ của Giản Úc, từ bên trong đi ra.

Hắn từ lầu hai bước xuống, biểu tình như mang theo nồng đậm băng sương, một đôi mắt đen như vực sâu, giống như bên trong không có gì cả, lại giống như cất giấu rất nhiều thứ.

Tầm mắt mọi người gắt gao mà nhìn theo Lục Chấp, chờ đợi hắn nói gì đó.

Rốt cuộc, Lục Chấp đi xuống lầu, trong đôi mắt của hắn cũng có chút dao động, hắn mở miệng nói: "Đi tìm, cho dù như thế nào, cũng phải tìm được Giản Úc."

Thanh âm của hắn khàn khàn như bị thương khí quản, nhưng nghe vào trong lỗ tai của người khác, lại có hiệu quả như tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Các nhân viên khác lập tức lĩnh mệnh: "Vâng, Lục tổng."

Nội tâm Trần Hoài chấn động.

Quả nhiên, Lục tổng sẽ không dễ dàng như vậy mà từ bỏ tìm kiếm Giản tiên sinh.

Vì thế, anh vội vàng mà đem một cái máy tính bảng đưa tới trước mặt Lục Chấp: "Lục tổng, chúng tôi có copy một ít video theo dõi, ngài có muốn xem hay không?"

Lục Chấp duỗi tay, tiếp nhận máy tính bảng, click mở cái video thứ nhất ra.

Đúng là cái góc đường kia.

Trong hình ảnh giám sát, sắc mặt Giản Úc rất bình tĩnh, hai tay đặt trong túi áo khoác, chậm rãi mà đi về phía trước.

Cậu giống như đã hạ quyết tâm, không muốn dừng lại chút nào, kiên định mà đi từng bước.

Rất nhanh, đoạn video thứ nhất đã phát xong.

Lục Chấp đưa tay ấn vào video thứ hai, lúc hắn nhấn vào màn hình, ngón tay của hắn có chút run rẩy mà chính hắn cũng không nhận ra được.

Trong đoạn giám sát thứ hai, Giản Úc đã đi tới ga tàu điện ngầm.

Đoạn hình ảnh rất ngắn, chỉ có thể thấy được là cậu đi vào trạm tàu điện ngầm.

Chờ đến khi tới đoạn giám sát thứ ba, Giản Úc đã ngồi hết đoạn đường tàu điện ngầm, sau đó cậu đi ra ngoài, bắt xe buýt.......

Một đoạn video nữa được xem xong.

Sắc mặt Lục Chấp càng nhìn không ra được cái gì, nhưng bàn tay vuốt ve màn hình lại run rẩy càng thêm lợi hại.

Trên màn hình là bóng người mà hắn không thể quen thuộc hơn, nhưng giờ phút này đã không còn ở bên cạnh hắn nữa.

Lục Chấp yên lặng nhìn màn hình, trong mắt cũng chỉ còn lại thương tiếc rõ ràng.

Thời tiết hôm nay lạnh như vậy, còn đổ tuyết, Giản Úc đi ra ngoài ngay cả khăn quàng cổ cùng không mang theo, cậu làm sao có thể chịu nổi được?

Cậu sợ lạnh như thế, thân thể lại yếu như thế, hiện tại có phải đang bị cảm lạnh hay không?

Giờ này khắc này Giản Úc đang ở nơi nào?

.......

Ba ngày liên tiếp qua đi.

Tập đoàn Lục thị, văn phòng tổng tài.

" Lục tổng! Lục tổng?"

Trần Hoài ôm một chồng văn kiện, kêu vài tiếng.

Lục Chấp ngồi trước bàn làm việc, một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào một khoảng không, như là đang thất thần.

Sau một lúc lâu, hắn nâng mắt lên, nhìn về phía Trần Hoài, tiếng nói trầm thấp: "Tôi đang nghe, vừa rồi anh nói đến đầu tư nghiên cứu và phát triển của tập đoàn trong quý này."

Trần Hoài ngược lại sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhanh lại tiếp tục báo cáo công tác.

Anh phát hiện Lục tổng của bọn họ mấy ngày nay thường xuyên sẽ lâm vào trạng thái thất thần, nói là thất thần cũng không quá chuẩn xác, bởi vì Lục tổng vẫn rõ ràng biết được bản thân đang làm cái gì.

Liền giống như lúc nãy, nhìn như đang thất thần, trên thực tế, hắn vẫn đem báo cáo công tác nghe đến rõ ràng.

Từ khi Giản tiên sinh rời đi, Lục tổng của bọn họ vẫn luôn trong trạng thái như vậy, hơn nữa cả người càng trầm mặc hơn so với quá khứ, trước kia tuy rằng Lục tổng cũng không thích nói chuyện, nhưng những lời nên nói vẫn sẽ nói, hiện tại cả một ngày đều không nói được vài câu.

Cuối cùng, Trần Hoài cũng đem công tác báo cáo xong.

Lục Chấp vươn tay về phía anh, Trần Hoài nháy mắt hiểu được, đưa văn kiện qua.

Lục Chấp tiếp nhận văn kiện, một bên nhanh chóng mà ở phần cuối ký tên, một bên hỏi Trần Hoài: "Có tin tức của Giản Úc không?"

Nói tới đây, Trần Hoài có chút gian nan mà cúi thấp đầu xuống: "Tạm thời vẫn chưa có."

Tập đoàn Lục thị đã phái ra rất nhiều người để đi tìm Giản Úc.

Nhưng Giản Úc đã rời khỏi Vân Kinh, trên đường lại đổi vài loại phương tiện giao thông, sau đó thì hoàn toàn không còn bóng dáng.

Cũng không phải mỗi một địa phương đều có camera, muốn tìm một người cố tình giấu giếm hành tung của mình, không khác gì mò kim đáy biển.

Động tác ký tên của Lục Chấp dừng lại, trong đôi mắt cuồn cuộn sương đen nồng đậm, sau một lúc lâu mới khàn giọng nói: "Tiếp tục tìm, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải tìm được em ấy trở về."

Trần Hoài biết sự tình nghiêm trọng, lập tức khom người nói: "Yên tâm, Lục tổng, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực tìm được Giản tiên sinh,"

Buổi tối, ở trong một phòng bao xa hoa.

Tổng giám đốc của mấy cái tập đoàn đang cùng nhau thảo luận phát triển một dự án.

Trong đó, Lục Chấp ngồi ở vị trí đầu tiên, tất cả mọi người đều lấy hắn làm trung tâm.

Dù sao chuyện hôm nay, nói trắng ra là, cũng vì Lục Chấp mà cố ý tổ chức.

Tập đoàn Lục thị là tập đoàn đứng đầu Vân Kinh, những tập đoàn khác đều phải dựa vào tập đoàn Lục thị, mới có thể được phân một chén canh trong một số dự án khai phá quy mô lớn.

Lúc này, Lục Chấp một mình ngồi trên ghế sô pha, nửa người đều ẩn ở trong bóng tối, quanh thân tràn ngập một loại áp suất thấp lạnh lẽo.

Nói xong chính sự, những lão tổng khác đều nâng ly cạn chén với nhau.

Vốn dĩ bọn họ muốn lấy lòng Lục Chấp, muốn kính rượu hắn, nhưng khí tràng quanh thân hắn quá mức cường đại, không ai dám chủ động tiến lên.

Chẳng qua bọn họ không đi kính rượu, nhưng Lục Chấp lại tự mình uống liên tiếp vài ly rượu.

Hắn như không cảm thấy men say, vẫn luôn uống loại rượu mạnh nhất.

Sau khi không biết uống bao nhiêu ly rượu, Lục Chấp cuối cùng cũng có chút say rồi.

Chỉ là, dù cho hắn có uống say, từ bên ngoài cũng không nhìn ra được cái gì, hắn vẫn như cũ bắt chéo hai chân, thần thái lạnh nhạt mà ngồi ở đó, chỉ là ánh mắt hơi có chút tan rã.

Tay phải của Lục Chấp cầm ly rượu, tay trái còn lại thì nâng tới trước mắt.

Hắn yên lặng mà nhìn nhẫn cưới đang đeo trên ngón áp út, không nói một lời.

Trước đó hắn ngẫu nhiên cũng sẽ đem nhẫn tháo xuống, dù sao đôi khi mang nhẫn làm việc cũng không quá thuận tiện.

Nhưng mà, từ sau khi Giản Úc rời đi, hắn cũng không còn tháo nhẫn ra nữa, cứ như vậy mà mang lên tay.

Lúc này, có một vị lão tổng chú ý tới động tác xem nhẫn của Lục Chấp, vì thế vội vàng lấy lòng nói: "Lục tổng, xem ra ngài cùng bạn đời vô cùng ân ái nha."

Lục Chấp nghe được câu đó, rốt cuộc nói ra câu đầu tiên ngoài trừ công việc trong đêm nay, ánh mắt của hắn dường như dịu dàng hơn một chút, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, trả lời: "Ừ, em ấy kêu Giản Úc, em ấy rất ngoan, rất nghe lời....."

Nói tới dây, đột nhiên hắn không nói nữa.

Giản Úc rời đi, mà hắn làm cách nào cũng không tìm thấy đối phương.

Suốt bốn ngày, bốn ngày này Giản Úc vượt qua như thế nào? Thân thể của cậu có khó chịu chỗ nào hay không? Có tự mình chiếu cố bản thân tốt hay không?

Lục Chấp rốt cuộc không nói nữa.

Hắn từ trên sô pha đứng dậy, lạnh lùng nói: "Tôi còn có chút việc, đi trước một bước."

Mấy vị lão tổng vội vàng nói: "Lục tổng, ngài cứ bận việc của mình đi, không cần phải để ý tới chúng tôi đâu."

Lục Chấp từ phòng bao đi ra.

Hắn lập tức đi ra ngoài, căn bản không có chú ý tới những thứ khác.

Lúc này đột nhiên có một người ngăn cản hắn.

Vẻ mặt người nọ kinh hỉ mà nhìn hắn: "Lục Chấp!"

Lục Chấp ngước mắt, lạnh lùng mà nhìn người trước mặt một cái, không nói lời nào mà muốn rời khỏi.

Quý Diệc hoảng hốt, vội vội vàng vàng mà đi tới bên cạnh hắn, miệng không ngừng nói chuyện: "Lục Chấp, em không nghĩ tới còn có thể gặp lại anh ở đây, chúng ta thật sự có duyên đó."

Từ khi Quý Diệc bị đuổi ra khỏi Quý gia, ở chỗ khác bị khinh nhục nhiều lần, rốt cuộc là hắn chọc tới Lục Chấp, căn bản không ai dám trọng dụng hắn, nếu không, chẳng phải là công khai cùng Lục Chấp đối nghịch hay sao?

Cuối cùng, thậm chí hắn phải lưu lạc tới hội sở để làm việc.

Cũng may, Quý Diệc vẫn luôn để tâm đến chuyện của Lục Chấp, sau đó mơ hồ nghe nói chuyện Giản Úc đã rời đi.

Sau khi hắn biết được chuyện này, tức khắc mừng rỡ như điên, Giản Úc rời đi, vậy chẳng phải hắn lại có cơ hội hay sao?

Lúc này, Lục Chấp bước từng bước về phía trước.

Quý Diệc gắt gao mà đi theo bước chân của hắn: "Lục Chấp, em nghe nói, Giản Úc đã rời đi rồi phải không? Nếu như cậu ta đã rời đi rồi, vậy anh có thể nhìn xem em được không? Em cũng không kém cậu ta chỗ nào a!"

Lục Chấp bỗng nhiên dừng lại bước chân, lạnh lùng mà nhìn Quý Diệc một cái: "Cậu mà cũng xứng cùng em ấy so sao?"

Quý Diệc tức khắc sững sờ tại chỗ, vẻ mặt bi thương.

Mấu chốt chính là, ánh mắt Lục Chấp nhìn hắn quá lạnh lùng, phảng phất như đem hắn ra lăng trì từng tấc từng tấc vậy.

Lục Chấp không có tâm tình mà phản ứng lại Quý Diệc, hắn lại lần nữa cất bước đi về phía trước.

Quý Diệc nhìn bóng dáng Lục Chấp không chút lưu tình nào, trong lòng rất là bi thống.

Chẳng qua hắn cũng minh bạch được, trước mắt là một cơ hội tuyệt hảo, nếu hắn bỏ lỡ, có khả năng cả đời này đều không có cơ hội lần nữa.

Vì thế Quý Diệc hạ quyết tâm, vài bước chạy theo hướng Lục Chấp, sau đó bắt lấy tay áo của hắn, cầu xin nói: "Lục Chấp, em không thể cùng Giản Úc so được! Vậy anh đem em trở thành cậu ta cũng được chứ? Dù sao cậu ta cũng rời khỏi anh rồi, anh liền đem em trở thành cậu ta là được, để em ở bên cạnh anh!"

Trong đôi mắt của Lục Chấp xuất hiện tia chán ghét thật sâu, một phen đẩy Quý Diệc ra: "Cút!"

Hắn nhìn Quý Diệc, gằn từng chữ mà cảnh cáo nói: "Đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không cậu liền chết như thế nào cũng không biết đâu."

Quý Diệc bị Lục Chấp hung hăng mà hất ra, lập tức ngã xuống đất.

Lúc hắn đang muốn kêu lên đau đớn, kết quả nghe được lời uy hiếp của Lục Chấp, sắc mặt hắn tức khắc một mảnh xám trắng, ngay cả đau cũng không dám kêu nữa.

Hắn biết, thủ đoạn của Lục Chấp không ai có thể so được.

Nếu hắn thật sự chọc tới Lục Chấp, khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn.

Lục Chấp nhìn cũng không thèm nhìn Quý Diệc đang ở trên mặt đất, hắn cất bước rời khỏi hội sở.

Nửa giờ sau.

Một chiếc Bentley ngừng ở một góc bên đường.

Lục Chấp ngồi ở hàng ghế sau, trầm giọng nói với tài xế: "Cậu trở về đi."

Tài xế không dám nhiều lời, lập tức xuống xe.

Bên trong xe tức khắc an tĩnh.

Lục Chấp hạ cửa kính xe xuống, yên lặng nhìn góc đường mà ngày đó Giản Úc rời đi.

Hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, một mảnh góc áo màu trắng đó.

Ngày đó Giản Úc rời đi, chính là mặc một chiếc áo lông màu trắng.

Nếu lúc ấy hắn biết góc áo trắng kia là Giản Úc, Lục Chấp nhất định sẽ xuống xe đuổi theo.

Đáng tiếc, có rất nhiều chuyện đều không có nếu như, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Lục Chấp vẫn luôn nhìn góc đường kia, nhìn thật lâu.

Lâu đến nỗi, bầu trời lại nổi lên bông tuyết.

Hắn mở tủ đồ bên cạnh ra, từ bên trong lấy ra thuốc lá cùng với bật lửa.

Một lúc lâu sau, trong ngón tay của Lục Chấp có ảnh lửa nổi lên.

Khói tràn ngập, làm mờ đường nét tuấn mỹ của hắn.

Đã lâu lắm rồi hắn không hút thuốc, vừa hút được một hơi, khói thuốc cay độc sặc đến trong phổi có chút khó chịu.

Nhưng hắn cũng không thèm để ý, vẫn liên tục hút vài điếu.

Hiện tại, cũng không có người khiến hắn phải cố kỵ không thể hút thuốc nữa.

-

Bên kia.

Tần Diễn cũng biết chuyện Giản Úc rời đi.

Trong lòng của hắn thập phần khổ sở, hắn tìm Lâm Bác Vũ mà càu nhàu: "Anh nói xem, anh dâu vì sao lại không nói tiếng nào mà đã bỏ đi chứ?"

Lâm Bác Vũ đối với việc này cũng hoàn toàn không biết gì cả, lắc lắc đầu.

Tần Diễn đầy mặt đều là nghẹn khuất: "Tuy rằng tôi rất thích anh dâu, nhưng lần này anh dâu thật sự có chút quá mức rồi đó! Vì sao anh ấy cứ như vậy mà bỏ lại anh Lục chứ?"

Lâm Bác Vũ thở dài nói: "Cũng không thể nói như vậy được, lỡ như cậu ấy có ẩn tình gì sao?"

Tần Diễn cũng cảm thấy lời nói vừa nãy của mình là sai, chẳng qua hắn không thể bình tĩnh được, hắn ngồi trên sô pha, khuôn mặt uể oải nói: "Nhưng mà anh Lục thật sự đáng thương mà! Lúc nhỏ, một lòng muốn được sự yêu thương của mẹ, kết quả bị làm lơ. Sau đó là anh dâu, anh Lục đối với anh dâu là toàn tâm toàn ý mà, vì anh dâu trả giá nhiều như vậy, kết quả vẫn là bị bỏ lại......"

Lâm Bác Vũ nghe Tần Diễn nói, cũng nhíu mày thật sâu.

Thân là bạn bè, hắn một đường nhìn Lục Chấp đi tới ngày hôm nay, hắn hiểu được Lục Chấp cô độc bao nhiêu, tất nhiên là cũng mong muốn Lục Chấp có thể được hạnh phúc.

Nhưng mà, trời lại không chiều lòng người.

-

Đêm khuya.

Lục Chấp một mình trở về biệt thự.

Quanh người hắn còn vương vãi gió tuyết bên ngoài, cả người so với bình thường càng thêm lạnh hơn, thần sắc cũng một mảnh lạnh lẽo.

Có người làm thức đêm, vừa vặn không ngủ, nhìn thấy Lục Chấp, theo bản năng gọi: "Lục....."

Giây tiếp theo, thanh âm của người làm đột nhiên im bặt.

Cô đứng tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn Lục Chấp đi từng bước một lên lầu hai.

Cô nhìn bóng dáng lạnh lùng kia của Lục Chấp, thật lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.

Cô vừa mới nhìn thấy cái gì?

Đôi mắt Lục tiên sinh của bọn họ hình như đỏ?

Có phải cô nhìn lầm rồi không?

—————————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Nhắc lại một lần nữa là truyện này HE.

Cảm ơn mọi người vẫn luôn duy trì, gửi từng nụ hôn, pi mi ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play