Ngưu Thiên Phương động tác mau lẹ, chỉ một lát đã nhặt hết rau trong rổ, bà ta cầm rổ đứng lên.

"Vãn Vãn, qua đây giúp dì nhóm lửa."

Tần Vãn ngoan ngoãn đi theo Ngưu Thiên Phương vào nhà bếp, cô đã quá quen thuộc với căn bếp này, thỉnh thoảng họ sẽ sai cô vào đây làm chút việc.

Cô bước đến sau bếp ngồi xuống, nhưng không làm việc ngày.

Chờ Ngưu Thiên Phương rửa rau xong, Tần Vãn mới cầm lấy mồi lửa bắt đầu nhóm bếp, mặc dù đã mấy chục năm không làm việc này, nhưng động tác của cô lại vô cùng thuần thục.

Sau khi thấy được Ngưu Thiên Phương khá vừa lòng, bà ta vốn nghĩ Tần Vãn là đứa được nuông chiều từ nhỏ, không ngờ lại làm được việc nhà, điều này khiến bà có chút ngoài ý muốn.

Thấy lửa đã được nhóm, Ngưu Thiên Phương cũng không để ý cô nữa, bà ta cầm lấy miếng vải nhúng vào bình dầu, cọ vào nồi hai lần xem như có dầu, sau đó đổ vào hai bát nước rồi đậy vung lại.

Tần Vãn xem cách làm này liền biết bà ta làm món gì - canh rau thịt viên, đây là món ăn mà nhà họ Trần hay làm nhất, cho dù đồ ăn chẳng đủ, nhưng uống nước cũng đủ no.

Đời trước, khi vừa đến nhà họ Trần cô được cho ăn bánh cám trộn rau khô mấy tháng liên tiếp, khi trông thấy canh rau thịt viên không nhịn được mà nuốt nước miếng, sau đó liền ngu ngốc đem bán chính mình.

Quả nhiên, đợi sau khi nước trong nồi bắt đầu sôi, Ngưu Thiên Phương lấy một cái tô bên trong tủ chén ra, bên trong là thịt băm đã được tẩm ướp từ sáng sớm, bốc lên một ít thịt, bà ta chỉ cần bóp nhẹ để thịt rơi vào nồi, một viên thịt tròn trịa liền ra lò.

Sau khi đã làm xong thịt viên, Ngưu Thiên Phương lại lấy hai cái củ cải muối từ chiếc bình đặt ở góc tường, lập tức cả nhà bếp liền thoang thoảng mùi chua.

Trong khi đợi cho thịt viên nổi lên, bà ta cắt sẵn củ cải, xong xuôi, bên ngoài vừa lúc truyền đến giọng nói của Trần Mãng.

Ngưu Thiên Phương xoa hai tay lên tạp dề, liền nhanh chân ra ngoài đón con trai.

Trần Mãng thấy bà ta, nhăn mặt hét lớn:

"Con sắp chết đói rồi, mẹ còn không mau dọn cơm!"

"Đừng có hét lớn như thế, con bé kia mẹ đã đón về nhà chúng ta rồi, nó đang ngồi ở trong bếp đấy."

Ngưu Thiên Phương vội vã chạy ra là vì điều này, bà ta sợ tiếng rống của Trần Mãng dọa chạy Tần Vãn.

Thấy mẹ nói vậy, Trần Mãng cũng nhớ tới chuyện này, nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao con bé kia cũng mới 14 tuổi, còn phải mất công nuôi thêm vài năm nữa. Thấy mẹ vẫn luôn lườm mình, hắn vội vàng phất tay: "Thật là phiền phức."

Đến lúc ngồi vào bàn cơm, cuối cùng Tần Vãn cũng trông thấy cơn ác mộng kiếp trước của mình, cô vô thức lùi lại.

Trần Mãng vô cùng xứng với tên của mình, phàm là chuyện gì cũng phải theo ý hắn, không vừa lòng cái gì là nổi giận, mà mỗi lần nổi giận nếu không đập phá đồ đạc thì cũng là đánh người, đã không ít lần Tần Vãn bị hắn đánh đập.

"Vãn Vãn, ăn đi con, đừng có ngại." Ngưu Thiên Phương mời Tần Vãn, lại nhìn về phía Trần Mãng: "Mãng tử, sau này Vãn Vãn chính là em gái của con, con không được phép bắt nạt con bé."

Sau đó, trên bàn ăn vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng lộc cộc do Trần Mãng phát ra, còn lại chẳng có gì khác.

Tần Vãn chỉ ăn ba viên thịt, lại ăn thêm mấy lát củ cải, liền ăn không nổi, chén canh còn dư lại hơn một nửa.

Lượng cơm mỗi bữa của nhà họ Trần luôn tuân theo lao chế, nhưng do Tần Vãn vừa đến, Ngưu Thiên Phương cũng không quá keo kiệt, xem như chiêu đãi đầy đủ.

"Không muốn ăn à?" Trần Mãng nhìn cô một cái, thái độ với cô cũng tốt lên một chút, rất tốt, ăn ít càng tốt, càng dễ nuôi.

Tần Vãn gật đầu, cô vốn ăn ít, lại chẳng muốn ăn gì.

Trần Mãng đoạt lấy chén canh thịt viên của cô đổ vào bát của mình rồi vùi đầu ăn tiếp.

"Con ăn ít như vậy là không được, con còn đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu bây giờ không chăm sóc tốt bản thân, đối với thân thể sau này sẽ không tốt."

Thật ra Ngưu Thiên Phương rất không vui, không phải bà ta lo cho sức khoẻ của Tần Vãn, mà do cơ thể Tần Vãn vốn đã yếu ớt, phải ăn nhiều một chút mới sinh con được.

Vóc người Tần Vãn không cao, đã vậy còn gầy, nhìn tổng thể không khác gì đứa trẻ con, cả người chỉ được mỗi khuôn mặt nhỏ kia là nhìn được.

Trần Mãng cũng nhìn Tần Vãn thêm vài lần, đúng là gầy thật.

Cơm nước xong xuôi, Tần Vãn chủ động thu dọn chén đũa, bưng vào phòng bếp.

Ngưu Thiên Phương kéo mẹ Trần vào phòng.

"Mẹ, mẹ gục cái mặt xuống làm gì? Không phải con đã thương lượng với mẹ rồi sao?" Không phải bà ta không biết chuyện của cha Trần, nhưng vậy thì thế nào!

Tần Vãn nhỏ thì nhỏ nhưng dù sao cũng còn trẻ, cũng là người thành phố, vừa nhìn đã thấy khác hẳn mấy cô gái trong đội sản xuất, mặc dù thành phần có chút không tốt, nhưng ai có thể đảm bảo nó vẫn luôn không thay đổi chứ?

Bà ta muốn nói, mặc dù hiện tại địa chủ là giai cấp bị người người đòi đánh, nhưng mấy chục năm về trước cuộc sống người ta như thế nào?

Mẹ Trần dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới nói: "Loại người gì cũng dám mang vào nhà, cô không sợ rước họa vào thân."

Ngưu Thiên Phương trực tiếp phản bác:

"Thật ra con muốn tìm cho cháu trai của mẹ một cô vợ tốt, để mẹ vui vẻ đấy, nó đã 34 tuổi rồi, khi con bằng tuổi nó, cháu trai của mẹ cũng đã 15!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play