Lạc Dao đưa ánh mắt ngấn nước nhìn Dư Trạch Nam, không hiểu sao nhìn cô như vậy hắn lại cảm thấy có chút không phải với cô. Hắn dịu giọng.

“Xin lỗi, tôi không cố ý lớn tiếng với cô. Nhưng cô đi đường phải chú ý chứ!”

“Tôi chỉ vô ý chút thôi, không phải tôi muốn tìm cái chết đâu.”

“Giờ này cũng đã trễ lắm rồi, cô đi đâu một mình thế? Để tôi đưa cô về nhà.”

“Tôi không còn nhà để về nữa rồi.”

Nghe câu trả lời của cô, Trạch Nam mới nhớ ra sáng nay báo vừa đăng tin chuyện nhà cô bị niêm phong. Không một câu lớn tiếng, hắn hỏi.

“Vậy bây giờ cô muốn đi đâu?”

"Tôi cũng không biết. "

“Vậy cô định lang thang bên ngoài thế này cả đêm sao?”

Không trả lời hắn, Lạc Dao lại rơi vào im lặng. Không biết nên làm thế nào với cô gái này, ở lại cũng không được mà bỏ mặc cũng không xong. Dư Trạch Nam khẽ thở dài rồi kéo tay cô nói.

“Đi theo tôi!”

Dư Trạch Nam kéo tay cô đưa cô lên xe rồi về thẳng nhà mình. Cả đoạn đường dài cô không nói với hắn một câu nào, cũng không hỏi xem hắn muốn đưa cô đi đâu. Dư Trạch Nam cảm nhận được tâm trạng cô thật sự đang rất tệ, dù cô có đồng ý hay không hắn cũng phải đưa cô về nhà mình. Chứ cứ để cô một mình lang thang ngoài kia thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện không hay. Giờ phút này hắn cảm giác, dường như hắn mắc nợ cô vậy.

Kéo cô lên tận nhà, cô vẫn một gương mặt không chút cảm xúc và cũng không quan tâm đến bất cứ điều gì. Trạch Nam cởi chiếc áo khoác ngoài ra nhìn coi hỏi.

“Cô có muốn ăn gì không?”

“Không, tôi không đói.”

“Tôi biết cô đang không vui, những cũng không thể bạc đãi bản thân mình thế được. Cô phải biết tự chăm sóc lấy bản thân mình chứ!”

Lạc Dao im lặng khá lâu, cô ngước mắt lên nhìn hắn hỏi.

“Nhà anh có rượu không?”

Rất muốn nói không, nhưng cứ nhìn gương mặt cố nở nụ cười gượng gạo kia của cô hắn lại không thể từ chối.

“Cô đợi tôi một lát.”

Bước vào trong, Dư Trạch Nam mang chai rượu ra bước đến ngồi đối diện với cô. Nhẹ thở ra một cái hắn rót rượu vào ly rồi đẩy về phía cô.

“Tôi chỉ cho phép vô uống hôm nay thôi, ngày mai phải phấn chấn lấy lại tinh thần của mình. Được chứ?”

Lạc Dao không nói gì, cầm lấy ly rượu trước mặt cô đưa lên môi uống cạn. Nhìn thấy Dư Trạch Nam vẫn giữ khư khư chai rượu trên tay không rót nữa, cô lên tiếng hỏi.

“Không phải anh keo kiệt đến mức chỉ cho tôi uống một ly đấy chứ!”

“Rượu này rất mạnh, cô uống như thế rất dễ say đấy!”

“Tôi đang không muốn tỉnh đây, anh đưa chai rượu cho tôi đi.”

Lạc Dao nhỏm người đến lấy chai rượu trên tay Trạch Nam, hắn giành lại nhìn coi nói.

“Để tôi uống với cô.”

Cả hai người tâm trạng cũng chẳng ai khá hơn ai, điểm chung của họ là không muốn người khác nhìn thấy cái bất ổn của bản thân mình. Hai người cứ thế vừa uống vừa nói chuyện đến khi say từ lúc nào không biết.

“Cô vẫn còn tình cảm với anh ta như vậy, sao không đến tìm anh ta?”

“Tôi làm gì còn có tư cách nhắc đến chuyện tình cảm chứ! Ba năm trước tôi vì danh lợi, vì sự nghiệp mà bỏ mặc anh ấy khi anh ấy đang gặp tai nạn, mà người gián tiếp gây ra tai nạn cho anh ấy lại là ba tôi. Anh nói xem tôi có thể quay lại với anh ấy được sao?”

“Cô không nghĩ là nếu kiên trì anh ta sẽ xiêu lòng sao?”

“Nếu như anh ấy còn tình cảm với tôi thì có lẽ tôi sẽ kiên trì, đằng này trái tim anh ấy đã hướng về người khác, tôi kiên trì thì được gì đây!”

Dư Trạch Nam nghe cô nói bỗng rơi vào trầm ngâm. Cô ấy nói đúng, nếu như người mình yêu không có tình cảm với mình thì kiên trì có ích gì đây. Vy Vy chưa từng dành chút tình cảm trai gái nào cho hắn, hắn có cố gắng đến mấy cô ấy cũng sẽ không động lòng. Trái lại càng làm cô ấy khó xử hơn. Thôi thì cứ chôn sâu tình cảm này vào lòng, chỉ cần em ấy hạnh phúc thì hắn cũng cảm thấy hạnh phúc.

“Sao anh lại thừ người ra vậy? Mau rót rượu đi chứ!”

“Cô say quá rồi, đừng uống nữa.”

“Tôi không say. Chẳng phải anh nói sẽ cho tôi uống hôm nay thôi sao? Anh không được nuốt lời như thế!”

Lạc Dao loạn choạng bước đến gần Dư Trạch Nam muốn lấy chai rượu, nhưng vì say quá nên không đứng vững mà ngã nhào lên người Trạch Nam.

“Cô còn nói không say, đến đứng còn không vững…”

Chợt Lạc Dao đưa tay tháo chiếc kính cận trên mắt của Trạch Nam xuống. Ánh mắt say xỉn của Lạc Dao nhìn anh rồi nở nụ cười nói.

“Bác sĩ Dư của chúng ta cũng rất soái đấy chứ! Mắt to, mũi cao, mày rậm. Nếu anh là minh tinh nổi tiếng e là sẽ khối cô gái chết mê chết mệt vì nhan sắc của anh đấy!”

Lạc Dao vừa nói vừa chạm ngón tay nhỏ nhắn lên từng đường nét trên mặt hắn rồi nở nụ cười mê đắm. Giây phút cô đưa mặt đến gần mặt hắn, chạm nhẹ từng ngón tay lên từng đường nét trên gương mặt hắn làm hắn như đứng hình. Cô ấy cũng rất xinh đẹp. Nét vô tư ngây thơ này có chút giống với Vy Vy. Bất giác hắn cũng đưa tay chạm lên má cô, lời thật lòng cũng vô thức nói ra.

“Cô cũng rất đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play