Diệp Lan Vy vội vã rời khỏi phòng làm việc vì sợ Kính Đình đợi cô. Tâm trạng vô cùng tốt, vừa đi cô còn vừa cười một mình. Chợt nghe tiếng Thư Kỳ gọi cô quay nhìn lại, thấy cô bạn vẻ mặt âu sầu đang đi về phía mình. Có chút lo lắng cô hỏi.
“Cậu sao thế? Sao lại âu sầu thế kia? Hay cậu lại bệnh rồi?”
Vừa hỏi Lan Vy vừa đưa tay chạm lên trán Thư Kỳ kiểm tra, cô bạn thân buồn bã kéo tay cô xuống nhìn cô nói.
“Cậu có rảnh không? Đi uống với mình vài ly đi!”
“Sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, tự dưng lại muốn uống rượu thôi. Cậu không được từ chối mình đâu đấy!”
Diệp Lan Vy khó xử nhìn Thư Kỳ rồi lại nhìn ra bên ngoài. Ngẫm nghĩ một lúc cô lấy điện thoại ra rồi nhìn Thư Kỳ nói.
“Cậu đợi mình một lát.”
Cầm điện thoại bước sang một bên, cô ấn gọi cho Mặc Kính Đình.
“Anh đến chưa?”
“Anh đang chuẩn bị đến. Sao vậy, nhớ anh à?”
“Anh tự luyến quá đấy! Em gọi nói với anh không cần đến đón em đâu, Thư Kỳ tâm trạng không tốt nên em đi với cậu ấy một chút.”
“Sao em lại coi trọng tình bạn hơn người yêu của em như vậy chứ?”
“Em đâu có, chỉ là cậu ấy có tâm sự nên em không thể bỏ cậu ấy một mình thôi. Em sẽ bù cho anh sau, được không?”
“Em nhớ lời mình nói đấy! Đi đâu nhớ gửi địa chỉ cho anh, khi nào về anh đón.”
“Em biết rồi, yêu anh.”
Tắt điện thoại, Diệp Lan Vy quay lại chỗ Thư Kỳ vui vẻ nói.
“Được rồi, mình đi uống với cậu.”
“Vy cậu thật quá đáng, diễn trò tình cảm trước mặt một người độc thân như mình là vô cùng tàn nhẫn cậu biết không?”
“Mình có sao?”
“Mình phạt cậu hôm nay phải uống với mình đến say mới thôi.”
Cả hai cô gái vui vẻ cùng nhau rời khỏi chỗ làm. Tại quán rượu, Thư Kỳ cứ uống liên tục làm Lan Vy có chút khó hiểu. Một người mạnh mẽ cá tính như Kỳ Kỳ mà cũng có lúc uống nhiều thế này, cậu ấy có chuyện gì sao? Vội lấy lại ly rượu trên tay Thư Kỳ, Lan Vy lên tiếng hỏi.
“Cậu có chuyện gì sao?”
“Không có, chỉ là thấy không vui nên muốn uống rượu để dễ ngủ thôi. Cậu cũng uống đi chứ, đưa ly lại cho mình đi!”
“Kỳ Kỳ, hôm nay cậu lạ lắm, chẳng giống mọi ngày chút nào. Cậu nói mình nghe xem có chuyện gì được không?”
Thư Kỳ uống cạn ly rượu trên tay, có chút men rượu vào người Thư Kỳ bắt đầu huyên thuyên.
“Mình cực kỳ không vui. Nụ hôn đầu của mình gìn giữ hai mươi mấy năm, lại bị mất vào một người vô cùng vô cùng đáng ghét. Anh ta đúng là một tên cực kỳ vô lại.Sao có thể tùy tiện hôn mình chứ!”
Lan Vy như hiểu một chút lý do hôm nay cậu ấy uống rượu là gì rồi.Cô mỉm cười nhìn Thư Kỳ hỏi.
“Anh ta đáng ghét đến mức nào mà lại đủ trình làm cậu bận lòng đến mức uống rượu giải sầu như vậy? Anh ta theo đuổi cậu sao?”
“Theo đuổi??? Làm gì có chứ! Anh ta chỉ đang cố tình trêu đùa mình thôi.”
“Vậy anh ta là ai? Mình có biết không?”
“Cậu không biết anh ta đâu. Mà tốt nhất cậu cũng đừng tò mò về anh ta, một người xấu xa như anh ta không nên tìm hiểu làm gì. Mau uống với mình đi!”
Thư Kỳ cầm ly rượu đưa cho Lan Vy, cô cầm ly rượu cho có lệ rồi đặt xuống. Thư Kỳ vẫn chưa đến mức say không biết gì, ánh mắt giận dỗi của Thư Kỳ nhìn Lan Vy hờn dỗi.
“Cậu không muốn uống với mình sao?”
“Đâu có, tửu lượng của mình cậu cũng biết mà, vài ly đã say bí tỉ rồi. Nếu cả hai chúng ta đều say thì ai sẽ đưa cậu về đây?”
“Mình không quan tâm đâu, cậu không uống thì mình giận cậu thật đấy!”
“Được rồi được rồi, mình uống là được mà. Đừng giận.”
Lan Vy cầm ly rượu lên uống cạn, Thư Kỳ mỉm cười vui vẻ uống theo. Thấy Thư Kỳ không chú ý, Lan Vy liền lấy điện thoại nhắn tin cho Mặc Kính Đình chỗ hai người đang ở.
Nhìn thấy tin nhắn Lan Vy, vừa định rời công ty đến chỗ cô thì Tống Từ Liêm cũng gọi điện thoại đến. Tên này gọi làm gì ấy nhỉ! Mặc Kính Đình vừa đi vừa bắt máy.
“Tôi nghe đây.”
“Cậu rảnh không, đi uống với mình vài ly đi!”
“Không rảnh, sao vậy? Mấy em chân dài nóng bỏng của cậu đâu hết rồi?”
“Bọn họ nhạt nhẽo quá tôi không muốn nữa. Tôi đang ở câu lạc bộ Time. Cậu đến đây nhanh đi!”
“Cậu cũng đang ở Time sao?”
“Sao lại cũng? Còn ai ở đây à?”
“Không có gì, tôi đến ngay!”
Vừa lái xe trong đầu Mặc Kính Đình thầm suy nghĩ.Câu lạc bộ Time chia ra làm hai tầng. Tầng trên là quầy rượu, bên dưới tần hầm là quán bar vũ trường vô cùng náo nhiệt. Hai cô gái kia đang ở tầng nào vậy chứ!
Càng nghĩ đến độ phức tạp của quán bar, Mặc Kính Đình càng lái xe nhanh hơn. Vừa đến nơi hắn vội bước vào bên trong quầy rượu nhưng không thấy hai cô gái đâu, cứ nghĩ hai người đang ở tầng hầm câu lạc bộ hắn vội vã bước xuống tìm.
Nhưng khi xuống đến nơi, đưa mắt nhìn quanh cũng không thấy cô đâu. Hắn len lõi qua từng dòng người đang nhảy múa điên cuồng theo nhạc tìm kiếm cô nhưng chẳng thấy, nhìn thấy Tống Từ Liêm đang một mình uống rượu bên trong một căn phòng thì hắn vội bước vào. Không nói không rằng hắn bước đến kéo tay Từ Liêm đứng lên đi theo mình. Chẳng hiểu người bạn thân này muốn gì, Từ Liêm kéo hắn lại hỏi.
“Cậu kéo tôi đi đâu vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT