Tống Từ Liêm tìm đến phòng làm việc của Thư Kỳ, nhưng nhìn quanh trong phòng lại chẳng thấy cô đâu.
“Cô gái này đi đâu rồi nhỉ!”
Nhìn đồng hồ đã hết giờ làm việc buổi sáng. Tống Từ Liêm đoán là cô đã ra ngoài ăn trưa liền bước ra ngoài tìm. Đúng lúc nhìn thấy Dư Trạch Nam cùng Thư Kỳ đang ngồi ăn với nhau. Sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi đến mức đáng sợ.
“Không trả lời tin nhắn mình, thậm chí chặn số mình là để đi ăn với tên bốn mắt kia sao? Mình thua hắn ta điểm nào chứ!”
Ở bên kia, hai người vẫn chưa phát hiện sự có mặt của Tống Từ Liêm. Hai người vẫn vô tư nói chuyện.
“Nói vậy anh và Vy Vy đều lớn lên từ trại mồ côi sao? Em từng nghe Vy Vy nhắc đến một người anh rất thân thiết và tốt với cậu ấy, người đó là anh sao?”
Nghe lời kể của Thư Kỳ, Dư Trạch Nam có chút hụt hẫng. Anh trong lời kể của em với bạn bè chỉ là anh trai thôi sao?
“Trưởng khoa Dư? Anh sao thế, em nói gì không đúng sao?”
“Không có, anh chỉ là không ngờ em ấy cũng nhắc về anh với người khác thôi. Mà sao em ấy đi lâu vậy còn chưa trở lại vậy chứ?”
“Đúng vậy, sao cậu ấy đi lâu thế nhỉ? Hay để em đi tìm cậu ấy.”
Phó Thư Kỳ vừa nói vừa đứng lên đi, Dư Trạch Nam vội giữ tay cô lại nói.
“Không cần đâu, em cứ ngồi ăn đi. Chắc em ấy ra ngay ấy mà.”
Thư Kỳ có chút mất tự nhiên khi Dư Trạch Nam nắm tay mình. Cô nhẹ rút tay ra làm Dư Trạch Nam sực nhớ liền thu tay về.
“Xin lỗi, anh không cố ý.”
“Không sao đâu ạ, em không để ý.”
Một màn này đã được Tống Từ Liêm thu hết vào mắt. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, tức giận bước đến trước mặt Phó Thư Kỳ. Nhìn thấy hắn, Thư Kỳ có chút ngạc nhiên đưa ánh mắt ngờ vực hỏi.
“Anh đến đây làm gì?”
Ánh mắt hình viên đạn của Tống Từ Liêm nhìn về phía Dư Trạch Nam hỏi.
“Em không trả lời tin nhắn của anh, thậm chí chặn luôn số điện thoại của anh vì đi ăn với anh ta sao?”
“Tôi thích thì tôi chặn, anh là gì của tôi mà tôi đi đâu với ai cũng phải trình với anh?”
“Em…”
Thấy tình hình có chút căng thẳng, cứ nghĩ Tống Từ Liêm là bạn trai của Thư Kỳ, Dư Trạch Nam có ý tốt muốn giải thích.
“À chuyện này…”
“Tôi chưa hỏi đến anh!”
Tiếng quát tức giận của Tống Từ Liêm không chỉ làm Dư Trạch Nam im bặt mà còn làm Thư Kỳ kinh ngạc đến giật nảy mình. Anh ta là đang tức giận cái gì vậy? Tống Từ Liêm không nói gì thêm, trực tiếp kéo tay Phó Thư Kỳ ra khỏi căn tin bệnh viện. Diệp Lan Vy vào nhà vệ sinh quay lại chẳng thấy Thư Kỳ đâu, cô quay sang Dư Trạch Nam hỏi.
“Kỳ Kỳ đâu? Cậu ấy ăn xong rồi sao?”
“À bạn trai cô ấy đến kéo cô ấy đi rồi. Hình như hai người họ cãi nhau thì phải.”
“Bạn trai??? Thư Kỳ có bạn trai từ khi nào em không biết nhỉ!”
…****************…
Tống Từ Liêm cứ thế kéo Thư Kỳ ra tận xe. Cô không hiểu hắn đang tức giận chuyện gì, bàn tay hắn siết chặt cổ tay cô khiến cô cảm giác đau. Không sau rút tay ra được cô quát.
“Này anh làm tôi đau đấy. Bỏ ra!”
Kéo cô ra tận xe, đẩy cô dựa người vào xe. Tống Từ Liêm dùng hai tay chặn hết lối thoát của cô, ánh mắt tức giận của hắn nhìn chằm chằm vào cô khiến cô không thoải mái nói.
“Anh… anh lên cơn gì thế hả? Mau tránh ra cho tôi!”
“Tại sao tôi phải nghe lời em? Tôi nhân nhượng em, không dám làm phật ý em. Em lại chặn số tôi đi ăn cùng gã đàn ông khác. Em nói xem tôi có nên nghe em nữa không?”
Nhìn dáng vẻ của Tống Từ Liêm, Thư Kỳ thấy rõ sự tức giận thật sự chứ không đơn giản là đùa. Không hiểu sao trong lòng cô có chút lo sợ đang dâng lên. Trước đây hắn ta đâu có như thế, dù cô có ngược đãi hắn đến mức nào hắn vẫn gian xảo cười nói với cô. Lần này sao lại tức giận rồi.
“Anh … anh không tránh ra tôi hét lên đấy!”
“Vậy hét đi! Hét to một chút.”
Nghe lời thách thức của Tống Từ Liêm, Thư Kỳ quay mặt nhìn xung quanh định hét lên thật. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì cô cảm giác được miệng cô đã bị chặn lại bởi đôi môi của Tống Từ Liêm. Nụ hôn đầy tức giận điên cuồng chiếm lấy môi cô một cách mạnh mẽ.
Nhận thức được sau mấy giây ngạc nhiên. Thư Kỳ vội đưa tay lên ngực hắn đẩy hắn ra, nhưng càng cố đẩy hắn lại đưa tay ra sau gáy ghì chặt lấy cô hơn. Nụ hôn điên cuồng chiếm hữu của Từ Liêm làm cô không thở được vì thiếu không khí, cô liên tục đánh vào ngực hắn phản kháng nhưng không ít gì.
Nhận thấy cô thở khó nhọc vì ngạt, Tống Từ Liêm mới luyến tiếc rời khỏi môi cô. Được buông tha, Phó Thư Kỳ tức giận đẩy hắn ra tát vào mặt hắn một cái tát như trời giáng. Khóe mắt cô hoe đỏ như sắp khóc đẩy hắn sang một bên rồi bỏ chạy vào bên trong bệnh viện. Tống Từ Liêm sờ vào một bên mặt bị tát, cảm giác đau ê ẩm khiến hắn tỉnh ra một chút.
“Mình vừa làm gì thế này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT