Nhóm thanh niên đưa mắt quay nhìn lại, xem ai đã ăn gần hùm mật gấu mà dám xen vào chuyện của mình. Nhìn thấy Dư Trạch Nam với gương mặt trắng búng ra sữa và cặp kính cận, bọn chúng nhìn nhau cười mỉa nói.
“Này thằng khốn, tốt nhất mau biến đi! Không phải chuyện của mình thì đừng xen vào, kẻo rước họa vào thân đấy!”
“Nếu tôi cứ muốn xen vào thì sao?”
Nhóm thanh niên nhìn nhau rồi cười phá lên, ánh mắt coi thường nhìn về phía Dư Trạch Nam nói.
“Là mày muốn thế đấy nhé! Bọn tao sẽ cho mày biết mùi khi chỏ mũi vào chuyện người khác sẽ có hậu quả như thế nào.”
Nói dứt lời, một tên trong nhóm bọn chúng bước lên nhếch môi cười khinh bỉ nhìn Dư Trạch Nam rồi tung cú đấm thẳng vào mặt anh. Rất nhanh Dư Trạch Nam đã nghiêng người né tránh được và phản công trở lại.
Nhìn thấy đồng bọn của mình bị đánh thê thảm, bọn chúng đẩy Lạc Dao sang một bên cùng nhau đánh Dư Trạch Nam. Nhưng cũng rất nhanh bọn chúng cũng có kết quả giống như tên đồng bọn kia, mặt mày méo mó kêu đau rồi bỏ chạy hết.
Sau khi bọn họ đã bỏ đi, Dư Trạch Nam nhìn sang Lạc Dao, cô đã say đến mức ngủ thiếp đi lúc nào. Hắn tiến đến gần lay cô dậy hỏi.
“Này cô, mau dậy đi! Nhà cô ở đâu tôi đưa cô về?”
Trong đầu hắn thoáng qua chút ngạc nhiên khi chiếc nón kết đen kia rơi xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp và vô cùng quen mặt.
“Cô ta không phải là ca sĩ Lạc Dao sao?”
Chợt trong đầu Dư Trạch Nam thoáng qua dòng suy nghĩ, hắn vội lấy nón đội lại cho cô. Để tránh những tay săn ảnh hắn kéo nón xuống thấp một chút để che đi gương mặt sáng giá của cô rồi đưa cô rời khỏi.
Lạc Dao mơ màng thức dậy vào sáng hôm sau. Cơn đau đầu ập đến làm cô vô cùng khó chịu, đôi mắt mệt mỏi của cô từ từ nâng lên. Nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ thì hoảng hốt bật dậy.
“Đây là đâu?”
Cô vội tốc chăn lên kiểm tra, thấy mình đang mặc trên người bộ quần áo ngủ thì càng hoảng sợ hơn. Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì, sao cô không nhớ được gì cả.
Cánh cửa phòng mở ra, Dư Trạch Nam trong bộ quần âu đen cùng áo sơ mi trắng vô cùng lịch lãm bước vào. Nhìn thấy Lạc Dao đã tỉnh hắn nhàn nhạt hỏi.
“Tỉnh rồi sao? Nếu tỉnh rồi thì cô có thể đi được rồi.”
“Anh là ai? Đêm qua…”
“Cô đừng nghĩ nhiều quá. Đêm qua cô uống say bị một đám côn đồ quấy rối, tôi chỉ tiện thể ra tay giúp đỡ. Nhưng vì cô say quá lại không chịu nói địa chỉ nhà, nên tôi buộc lòng phải đưa cô về đây.”
“Ý tôi là… quần áo?”
Nhắc đến vấn đề này, Dư Trạch Nam có chút khó chịu khi nhớ đến chuyện đêm qua. Lúc đầu hắn đã định thuê khách sạn cho cô, nhưng vì cô say quá mức nên sợ cô ta mình ở khách sạn sẽ xảy ra chuyện, thế là hắn đưa cô về đây.
Vậy mà cô ta đành lòng nôn hết lên người hắn lẫn cô. Báo hại hắn phải vác cô ném vào bồn tắm, hắn cứ thế nhắm nghiền mắt dùng vòi nước xịt vào người cô. Sạch hay không hắn cũng không biết cứ thế bế cô ra lấy quần áo ngủ của hắn mặc vào.
“Cô yên tâm, tôi không làm gì và cũng không thấy gì cả.”
“Thật sao?”
“Nhìn tôi giống người xấu thế sao?Cô là một ca sĩ nên biết giữ hình tượng trong lòng các fan hâm mộ một chút. Say xỉn đến mức không biết gì như thế đừng nói gặp bọn săn tin, nếu đêm qua không có tôi thì cô nghĩ mình có còn bình yên thế này không?”
Nghe Dư Trạch Nam nói thế, Lạc Dao cũng thở phào nhẹ nhõm. Hôm qua vì tâm trạng không tốt nên cô không nghĩ đến những việc như anh vừa nói, cô chỉ nghĩ muốn được tự do sống như bao người khác. Bao năm qua cô đã rất mệt mỏi để giữ lấy hình tượng đẹp đẽ trong lòng người hâm mộ. Cô chẳng có lấy một ngày được sống cho bản thân mình. Đây là cuộc sống cô chọn sao?
“Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn tôi. Quần áo hôm qua cô nôn bẩn cả rồi, tôi đã chuẩn bị bộ quần áo mới cho cô. Cô thay và có thể về được rồi, tôi còn phải đi làm.”
Lạc Dao không nói gì cầm lấy bộ quần áo Dư Trạch Nam đưa bước vào nhà tắm. Nhìn theo bóng dáng cô Trạch Nam nhẹ lắc đầu.
Trạch Nam tiện đường nên cho cô đi nhờ một đoạn. Khi đến nơi Lạc Dao lại đội chiếc mũ đen đeo kính râm và khẩu trang, nhìn ngó xung quanh cẩn thận cô mới dám mở cửa bước xuống. Dư Trạch Nam vừa định lái xe đi bỗng cô quay đầu lại hỏi.
“Tôi có thể biết anh tên gì không?”
“…Dư Trạch Nam.”
“Cảm ơn anh.”
…****************…
Diệp Lan Vy dậy từ rất sớm. Phải nói là đêm qua cô không sao ngủ được vì câu nói của Mặc Kính Đình. Trong đầu cô lúc nào cũng văng vẳng câu nói anh thích em của hắn. Báo hại cô cả đêm cứ trằn trọc mãi đến sáng làm mắt cũng thâm quầng.
Chuẩn bị quần áo chỉnh tề, cô len lén mở cửa nhìn xung quanh xem Mặc Kính Đình đã dậy chưa. Nghe yên ắng cô đinh ninh là anh vẫn chưa dậy liền mở cửa nhanh chân rời khỏi nhà. Nhưng ai có ngờ đâu Mặc Kính Đình đã đứng chờ cô bên ngoài cửa, vừa thấy bóng dáng rón rén của cô anh đã cố nhịn cười gọi.
“Em thập thò như thế là muốn đi đâu vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT