Ánh bình minh từ từ chiếu sáng cả thành phố hoa lệ rộng lớn. Tiếng còi xe cũng bắt đầu nhộn nhịp hơn, như báo hiệu một ngày làm việc mới bắt đầu. Diệp Lan Vy ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài thành phố, thời tiết hôm nay thật tốt. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại có chút bất ổn.
Nhớ đến chuyện đêm qua Lan Vy vô thức đưa tay chạm lên môi mình, nụ hôn đêm qua thật sự làm cô không sao quên được. Phải nói là cô không thể nào ngủ được sau khi chuyện đó xảy ra. Còn tên ác ma kia thì hay rồi, hôn cô xong còn trêu chọc cô một câu rồi ngủ thiếp đi trên vai cô. Báo hại cô phải đưa con sâu rượu là hắn về phòng. Không biết sau giấc ngủ dài tỉnh dậy hắn còn nhớ đến chuyện đêm qua không? Đối mặt với nhau thế nào đây! Một câu thích mình cũng không có mà lại tùy tiện hôn mình, anh ta không thấy làm vậy rất quá đáng sao?
Tiếng gõ cửa phòng vang lên lôi kéo tâm trạng của cô trở về hiện tại. Lưu quản gia từ bên ngoài nói vọng vào.
“Cô Diệp, mời cô xuống ăn sáng.”
“Tôi… tôi không đói. Chú nói Mặc thiếu gia ăn trước đi!”
Nhưng sau câu nói mình không đói, chiếc bụng đói của cô lại kêu lên cồn cào. Đêm qua xuống nhà tìm gì đó để lót dạ, kết quả bị tên ác ma kia hôn đến quên trời đất. Cả buổi chiều hôm qua đến nay không ăn gì, cô thật sự đói sắp chết rồi.
Mặc Kính Đình đang dùng bữa sáng, nghe Lưu quản gia trở xuống nói lại hắn khẽ nhíu mày. Chẳng phải thường ngày chưa từng bỏ bữa sao? Hay bệnh rồi? Nghĩ thế Mặc Kính Đình ngừng ăn điều khiển xe lăn trở lên lầu, ngồi trước cửa phòng Diệp Lan Vy hắn khẽ gọi.
“Diệp Lan Vy cô có đó không? Sao không xuống ăn sáng?”
Nghe tiếng Mặc Kính Đình bên ngoài cửa, Diệp Lan Vy giật mình lóng nga lóng ngóng làm rơi luôn cốc nước trên tay. Nghe tiếng đổ vỡ, trong lòng Mặc Kính Đình dâng lên cảm giác bất an. Hắn vội vã đẩy cửa vào bên trong xem. Lan Vy đang loay hoay nhặt mảnh vỡ, nghe tiếng mở cửa làm cô không chú ý mà chạm vào mảnh vỡ đứt tay. Mặc Kính Đình càng lo lắng hơn nhanh chóng điều khiển xe đến gần, cầm lấy ngón tay đang rỉ máu của cô mà hai hàng lông mày hắn nhíu lại.
“Sao bất cẩn vậy?”
Không đợi cô nói thêm câu nào, hắn vội đến ngăn kéo tìm hộp thuốc cứu thương băng bó cho cô. Vừa băng bó hắn còn khẽ cúi đầu xuống thổi nhẹ vào vết thương như sợ làm cô đau, từng hành động cử chỉ của hắn thật ôn nhu và dịu dàng.
Diệp Lan Vy ngây người nhìn người đàn ông trước mặt. Trái tim cô như lỡ nhịp vì hành động ân cần của hắn.
“Sao vậy? Chỉ đứt tay thôi mà đã bị ngốc luôn rồi sao? Sao thừ người ra thế? Hay tôi làm cô đau rồi?”
“Hả… à không có, tôi… tôi không sao?”
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Lan Vy cùng ánh mắt trốn tránh của cô, Mặc Kính Đình có chút khó hiểu. Chỉ mới băng bó tay thôi mà cũng ngượng thế sao? Hay tại hắn mạnh tay làm cô đau nhưng cố chịu?
“Đau lắm sao?”
“Một … một chút thôi. Không sao.”
“Vậy tại sao mặt cô lại đỏ như vậy?”
“Hả… à chắc là trời nóng, đúng là trời nóng quá thôi.”
“Nóng sao? Mới sáng sớm thôi mà? Hay là cô không khỏe?”
Vừa nói Mặc Kính Đình vừa đưa tay sờ vào trán cô, quả thật có chút nóng. Diệp Lan Vy cảm thấy dạo này Mặc Kính Đình càng lúc càng thay đổi, tính tình cũng không giống trước đây. Từ khi nào anh lại chủ động đến gần cô thế này? Chẳng phải trước đây trừ những lúc cần thiết đều không muốn mình đến gần sao? Sao bây giờ lại… Nếu anh ấy cứ như thế này mãi, cô sợ là cô không giữ nổi lòng mình mà thích anh ấy mất.
“Sao cứ như người mất hồn thế? Không khỏe ở đâu sao không xuống ăn sáng?”
“Tôi rất khỏe, chỉ là tôi không đói thôi.”
“Không đói??? Từ chiều hôm qua đến giờ cô đã ăn gì đâu?”
Anh ta biết từ hôm qua đến giờ mình chưa ăn gì? Nói vậy chuyện đêm qua anh ta…
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Tôi nói không đúng sao?”
“Không phải, đêm qua anh…”
“Đêm qua tôi làm sao?”
“Không có gì.”
Với biểu cảm của anh ấy, chắc hẳn là đêm qua say quá nên không nhớ chuyện gì rồi. Nếu anh ấy đã không nhớ thì mình cũng nhẹ nhõm hơn khi đối mặt với anh ấy rồi, nhưng không hiểu sao khi biết anh ấy không nhớ gì về chuyện đêm qua cô lại có chút hụt hẫng nhỉ! Cô mong chờ điều gì đây?
“Đột nhiên tôi thấy đói rồi, tôi đi ăn sáng đây. Anh đến phòng tập đợi tôi một lát nhé!”
Diệp Lan Vy đột nhiên tâm trạng tốt lên trông thấy. Nhìn dáng vẻ hí hửng nữa đi nữa chạy xuống cầu thang của cô làm Mặc Kính Đình khẽ cười. Sao hắn có thể không nhớ chuyện đêm qua chứ! Chỉ là không muốn cô ngượng ngùng đến mức ăn sáng cùng hắn cũng không dám, nên hắn mới giả vờ thế thôi. Nụ hôn đêm qua nồng nhiệt như thế sao hắn có thể quên hương vị ấy chứ, còn có cả cảm giác khi cô vụng về đáp lại nụ hôn của hắn. Cảm giác ấy thật sự rất tuyệt vời.
“Cô gái ngốc, em đừng hòng trốn thoát được tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT