Diệp Lan Vy ra ngoài khá nhanh rồi vội vã trở lại phòng bệnh của Mặc Kính Đình. Trên tay cầm theo một phần cháo nóng mang vào cho anh, vì cô nhớ là cả buổi chiều anh vẫn chưa ăn được gì. Nhưng khi trở lại phòng thấy Mặc Kính Đình đã ngủ say, cô nhìn phần cháo trên tay ngẫm nghĩ.
“Có nên đánh thức anh ấy không? Nhìn sắc mặt anh ấy dường như rất mệt mỏi.”
Lan Vy đặt nhẹ phần cháo lên bàn, kéo ghế ngồi cạnh bên giường nhìn Mặc Kính Đình đang say ngủ. Nhìn sắc mặt có chút nhợt nhạt của anh nhưng cũng không vơi đi phần nào soái khí, cô vừa ganh tị vừa ái mộ thầm mắng.
“Lúc ngủ cũng đẹp trai như vậy, anh rõ ràng là đang cố tình mê hoặc người ta mà.”
Diệp Lan Vy dùng hai tay vỗ nhẹ vào má mình như lấy lại tỉnh táo, để khỏi bị mê hoặc bởi nhan sắc yêu nghiệt này. Cô đặt tay mình lên tay anh lay nhẹ gọi.
“Kính Đình mau dậy thôi. Anh vẫn chưa ăn gì không thể ngủ được đâu!”
Sau tiếng gọi của Lan Vy, hắn vẫn nằm im lìm không chút phản ứng. Diệp Lan Vy lại lấy tay chạm vào tay anh vừa lay vừa gọi.
“Kính Đình, dậy ăn chút cháo đã.”
Cảm giác được hơi nóng tỏa ra sau lớp áo khi chạm vào tay anh, Lan Vy vội đặt tay lên trán Mặc Kính Đình kiểm tra.
“Sao lại sốt cao như vậy! Kính Đình mau dậy đi, Kính Đình!”
Sự im lặng của anh làm cô dâng lên một cảm giác lo sợ vô cùng. Cô vội vã chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ đến kiểm tra. Sau khi bác sĩ kiểm tra và tiêm thuốc xong, ông liền quay sang dặn dò cô.
“Tuy đã tiêm thuốc hạ sốt, nhưng nhiệt độ vẫn chưa thể hạ ngay. Cô nhớ lau mát cho anh ấy và theo dõi nhé, có gì thì gọi chúng tôi.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Diệp Lan Vy nhanh chóng lấy nước ấm lau mát cho anh. Đưa chiếc khăn ấm lên cổ anh cô có vẻ chần chừ, bạn tay cô khựng lại. Nhưng cô cũng nhanh xua đi suy nghĩ ngượng ngùng trong đầu tự nhủ.
“Anh ấy là bệnh nhân, mình là bác sĩ. Đây là chuyện phải làm mình không hề lợi dụng anh ta. Mình là đang cứu người. Đúng thế, mình là đang cứu người.”
Nghĩ thế, Diệp Lan Vy chầm chậm đưa tay cởi từng chiếc cút áo của Mặc Kính Đình ra. Cơ ngực săn chắc cùng body chuẩn không cần chỉnh của anh phơi bày trước mặt khiến hai má cô ửng đỏ.
“Anh đúng là ác ma yêu nghiệt thật đấy, cứ thích dùng cái đẹp quyến rũ người khác thôi.”
Cô nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau người cho anh, từ trong tiềm thức Mặc Kính Đình cảm giác được ai đó đang chạm vào người mình. Anh cố nhướng đôi mắt mệt mỏi nhìn lên, thấy vẻ mặt lo lắng cùng dáng vẻ ân cần chăm sóc của cô dành cho mình, Mặc Kính Đình nhẹ công môi lên một chút rồi lại thiếp đi vì mệt mỏi.
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa sổ, bên trong căn phòng bệnh có hai người vẫn còn đang say giấc ngủ. Mặc Kính Đình nhíu mày chầm chậm nâng đôi mắt lên, cảm giác ở cánh tay phải khá nặng anh liền liếc mắt nhìn sang. Lan Vy đang ngồi cạnh giường gối đầu lên tay anh ngủ ngon lành. Nhìn thấy chậu nước đặt trên bàn, anh nhẹ công môi cười đưa tay chạm vào má cô vuốt ve. Hóa ra hình ảnh đêm qua đó không phải nằm mơ, là cô ấy thật sự đã chăm sóc cho mình cả đêm sao?
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, Lưu quản gia vừa bước vào còn chưa kịp nói gì, Mặc Kính Đình đã đưa tay lên miệng ra dấu ông im lặng để tránh đánh thức cô. Lưu quản gia hiểu ý bước đến bên cạnh đặt hộp thức ăn lên bàn nói khẽ với Kính Đình.
“Thiếu gia cậu đã khỏe hơn chưa? Tôi mang bữa sáng cho cậu và cô Diệp.”
“Tôi không sao, đã khỏe nhiều rồi. Không có việc gì nữa ông về đi.”
Lưu quản gia vừa rời khỏi phòng, Mặc Kính Đình lại đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. Khóe môi hắn nhẹ công lên vẻ rất hài lòng. Chợt hàng lông mày của cô khẽ động, cùng theo đó là động tác vươn vai ngữa mắt hít một hơi dài của cô khiến Mặc Kính Đình không nhịn được phì cười. Cảm giác được có gì đó không đúng, cô mở mắt một cách nhanh chóng. Nhìn thấy gương mặt điển trai không tì vết kia đang kề sát bên mình làm cô hốt hoảng ngồi bật dậy. Bàn tay như theo thói quen đưa tay sờ vào mặt mình kiểm tra rồi nhìn Mặc Kính Đình gượng cười nói.
“Xin lỗi anh, tôi mệt quá nên ngủ quên mất. Anh … dậy từ khi nào vậy? Sao anh không gọi tôi?”
Mặc Kính Đình nhẹ nâng tay lên xoay xoay rồi nhìn cô nói.
“Cô chăm sóc bệnh nhân mà ngủ ngon thật đấy. Mà dường như lúc nào ở cạnh tôi cô cũng ngủ rất ngon nhỉ?”
“Tôi… tại tôi mệt quá nên ngủ quên thôi. Anh có cần công kích tôi thế không?”
“Tôi có sao? Cô xem tay tôi cũng bị cô làm gối đến tê hết cả rồi, nếu không xóa bóp không chừng sẽ liệt mất đấy!”
“Tôi… tôi xin lỗi, để tôi xoa bóp cho anh.”
Lan Vy ngồi xuống ghế bắt đầu xoa bóp cánh tay cho anh, vẫn ánh mắt dịu dàng ôn nhu ấy anh nhìn về phía cô khiến Lan Vy cảm giác không được thoải mái. Cô khẽ liếc mắt nhìn anh nói.
“Anh… mặt tôi dính gì sao?”
“Không.”
“Vậy anh đang nhìn gì vậy?”
“Tôi đang nhìn mắt của cô.”
“Mắt… mắt tôi làm sao?” Lan Vy khó hiểu hỏi.
“Cô nhích lại một chút để tôi nhìn kỹ hơn được không? Tôi thấy gì trong đó nhưng không nhìn rõ lắm.”
Cứ tưởng mắt mình bị gì thật, Lan Vy không chần chừ nhỏm người đưa mặt sát vào mặt anh nói.
“Thật sao? Anh nhìn kỹ xem có gì trong đó vậy?”
“Tôi thấy rồi, thì ra trong mắt cô có tôi.”
Diệp Lan Vy chợt đứng hình ngước lên nhìn anh, nhận thấy ánh mắt trêu chọc của anh đang nhìn cô đượm ý cười làm Lan Vy tức mình đánh vào ngực anh một cái rõ đau.
“Anh lại dám trêu tôi sao?”
Diệp Lan Vy chưa kịp nhỏm người dậy thì Mặc Kính Đình đã choàng tay ôm chặt lấy vòng èo bé nhỏ cô cô kéo sát và người mình. Khóe môi anh nhẹ công lên một cách đầy quyến rũ nhìn cô nói.
“Tôi có nói sai đâu, rõ ràng trong mắt cô bây giờ chỉ có tôi thôi.”