Tây Địch làm loạn biên cảnh, buổi tối trước ngày Chung gia quân xuất chinh, Chung Sơ nằm trên giường ôm ta. Hắn không nói chuyện quốc sự, không nói chuyện biên cảnh, chỉ kể cho ta nghe những chuyện khốn nạn mà mình từng trải qua thời niên thiếu khi xưa.

Hắn nói tổ phụ của hắn cứng nhắc, thường cầm một cây gậy gỗ rồi hoặc đợi ở cửa sau, hoặc đợi ở chân tường, chờ hắn lén lút chuồn vào thì đột ngột đập lên lưng hắn. Lão đầu tử nhìn thì khí thế lớn, kỳ thật ra tay không nặng. Lúc ấy Chung Sơ còn tưởng là lão đầu tử già rồi nên cơ thể yếu ớt, không muốn làm ông ấy đau lòng nên lần nào cũng kêu gào thảm thiết, bị ông ấy đuổi tới chạy khắp nơi.

Hắn còn nói ngày tổ phụ qua đời đã gọi riêng hắn tới trước giường, ông ấy nói với hắn, hắn là người giống ông ấy nhất trong đám con cháu. Thời niên thiếu nghịch ngợm, làm trời làm đất, cái gì cũng không sợ, kỳ thật lại mềm lòng, nói khó nghe một chút là có hơi không quyết đoán, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn. Ông ấy còn nói tính tình hắn như vậy thì ở tron thành nhỏ khá tốt, Chung gia có thể bảo vệ hắn cả đời.

Đời này của tổ phụ từ tay trắng làm tới tể tướng rất khó khăn. Thuở thiếu thời trong lòng toàn là muôn dân trăm họ, kết quả đến lúc trung niên bị căn bệnh kéo dài khó trị của triều đình làm cho mệt mỏi, thất vọng tột cùng, mang theo cả nhà già trẻ trở về cố hương.

Chung Sơ cứ kể mãi, ấm đồng vang lên rất lâu. Đợi hắn yên tĩnh lại, chân trời vang lên một tiếng gà gáy.

Ta dựa sát vào hắn, giữ im lặng.

Hồi lâu sau hắn nhẹ giọng hỏi ta: "Nếu ta đi, nàng lén khóc nhè thì sao đây?"

Ta nói một câu thật dài: "Vậy ta sẽ quang minh chính đại khóc trước mặt ngươi, ngươi phải dỗ ta."

"Khóc đi. Khóc xong lại dỗ."

Ta rơi nước mắt rồi chợp mắt trong chốc lát, bên ngoài đã có người bắt đầu thúc giục.

Chung Sơ kêu ta ngủ tiếp, ta lắc đầu, mặc chiến y vào cho hắn.

Sau khi mặc xong, ta lấy một cái khóa trường mệnh từ dưới đáy hòm ra, là cái ta đã mang khi còn bé.

Ta đeo lên cho hắn, dặn hắn không được phép vứt bỏ.

Trong rừng trúc rậm rạp, từng giọt mưa tí tách rơi trên những phiến lá trúc xanh ngọc, rồi lại theo đó lăn xuống hoà vào lớp bùn lầy.

Trong rừng trúc, có hai ba bóng dáng mơ hồ lúc ẩn lúc hiện.

"A Hộc, chậm thôi."

A Hộc chân ngắn phải rất khó khăn mới vượt qua được một vũng nước nhỏ, tay cậu bé nắm thật chặt áo choàng của cha.

Tiếng mưa rơi rào rào đập vào mặt ô cũng không thể đánh thức Chung Kiều. Cô bé được cha ôm trong lòng, buồn ngủ đến nỗi ngã trái ngã phải.

Xa xa có một ngọn đèn sáng chưng treo ở trước cổng trường tư thục, căn phòng cũ nát u tối vẫn đứng sừng sững không đổ dưới cơn mưa.

Chung Sơ lay cánh tay: "Kiều Kiều, đến rồi."

Kiều Kiều trượt xuống đất, nửa người tựa trên vai ca ca, mắt lim dim buồn ngủ.

A Hộc nói: "Lần sau không cho muội đi cùng nữa.". Đam Mỹ Hài

Kiều Kiều đã tỉnh lại, trừng mắt hỏi: "Tại sao?"

"Muội chỉ tạo thêm gánh nặng cho chúng ta thôi. Cha vì bế muội mà nửa bên vai ướt hết rồi kia kìa."

Kiểu Kiều nhìn nửa bên vai ướt đẫm của Chung Sơ không phục nói: "Lần tới con có thể tự đi."

"Được rồi, được rồi. Đừng làm ồn nữa." Chung Sơ tách hai đứa ra, một trái một phải lau vết bùn dính trên đế giày của bọn chúng, phủi phủi y phục nói: "Đi vào thôi."

Hôm nay có mưa to, phần lớn lũ trẻ đều ngồi tại chỗ.

Chung Sơ lấy sách ra bắt đầu giảng bài.

Mà Chung Kiều cũng lén lút làm chuyện của mình.

Cô bé mang thịt khô mẹ đưa cho ra, xé thành từng sợi, ăn rất nhiệt tình, còn không quên đưa cho ca ca mình: "Ngon lắm."

A Hộc ngồi nghiêm chỉnh, từ chối: "Bây giờ ta không thể ăn."

"Vì sao vậy?"

A Hộc không nhìn cô bé: "Lão sư đang giảng bài."

"Ồ." Kiều Kiều chớp chớp mắt, ngoan ngoãn lấy thịt khô về, lại lật quyển sách trên bàn ca ca: "Đây là cái gì?"

A Hộc đáp: "Thiên Tự Văn."

"Kể về cái gì?"

A Hộc hít một hơi: "Lão sư đang giảng bài đó, muội nghiêm túc nghe đi."

"Ồ." Kiều Kiều gật đầu, nhìn chằm chằm Chung Sơ ở bên trên, không được một lúc lại quay đầu lại, nghiêm túc nói: "Ca ca, ta nghe không hiểu."

Cô bé ôm lấy cái đầu nhỏ của mình: "Khó hiểu quá đi."

Rồi cô bé lại lấy con thỏ làm bằng cỏ của mình ra: "Ca ca huynh có cái này không? Đây là cha làm cho muội đấy, huynh có không? Không có à?" Cô bé lại lấy ra một con hồ ly làm bằng cỏ: "Không sao, muội có thể tặng huynh một con. Chúng ta cùng chơi trò gia đình được không?" Cô bé nghiêng đầu nhìn A Hộc.

A Hộc mím môi thật chặt, lời lẽ nghiêm khắc từ chối: "Ta không chơi."

Kiều Kiều lại nhìn chằm chằm cậu bé với ý đồ làm cậu bé dao động.

Qua hồi lâu cô bé nói: "Tại sao chứ? Kiều Kiều không đáng yêu sao? Cha cũng không có xinh đẹp như muội, sao ca ca cứ nhìn cha mà không nhìn Kiều Kiều thế?"

Cô bé quay đầu ngắm nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, lắc cánh tay ca ca: "Ca ca, đợi một lúc nữa rồi đi nghịch nước đi."

"Không chơi, sẽ bị mẹ mắng đấy."

"Vậy chúng ta không để mẹ biết là được rồi." Cô bé che cái miệng nhỏ lại rồi giơ tay muốn che cả miệng ca ca: "Huynh không nói muội không nói, mẹ làm sao mà biết được?"

A Hộc né tránh cánh tay của cô bé đưa sang, nhịn không nổi nữa, giơ tay lên nói: "Thưa thầy, Chung Kiều nói muốn ngồi bên cửa sổ ạ."

Kiều Kiều trợn mắt nhìn cậu bé, há hốc mồm, làm một bộ dáng bị phản bội.

Ngồi bên cửa sổ là một tiểu cô nương hướng nội.

Sau khi ngồi xuống, Kiều Kiều vẫn giở chiêu cũ, lấy thịt khô ra, lấy lòng nói: "Ăn không? Mẹ ta làm đó."

Tiểu cô nương lắc đầu, không nói chuyện.

Kiều Kiều xé ra một sợi nhét vào miệng, cố ý nhai nuốt rất nhiệt tình: "Thật là ngon quá đi."

Tiểu cô nương nín nhịn cả nửa ngày, khuôn mặt đỏ lên nói: "Lão sư đang nhìn ngươi kìa."

Kiều Kiều ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Chung Sơ đang chăm chú nhìn nàng. Kiều Kiều nhìn cha cười lấy lòng, lộ ra một hàm răng trắng đều tăm tắp.

"Được rồi, được rồi." Cô bé hậm hực cất thịt khô đi.

"Ngươi tên gì?" Cô bé lại bắt đầu lảm nhảm: "Ta là Chung Kiều, ngươi có thể gọi ta là Kiều Kiều. Ta có một ca ca, ừm, chính là cái người mặc y phục xanh kia kìa, tên của hắn là Chung Hộc, ngươi có quen hắn không?"

"Ta còn một người mẹ và một người cha nữa. Mẹ với ta đều xinh đẹp như nhau. Cha sẽ mua phấn son cho mẹ, ngươi biết phấn son không? Được rồi, không biết hả? Chính là thứ mà sau khi thoa lên mặt sẽ trở nên rất xinh đẹp đó. Mẹ ta rất thích đọc thoại bản nhưng thoại bản bán ở chợ không hay nên cha ta đã viết một cuốn cho mẹ. Mẹ rất vui liền hôn cha, cha cũng rất vui, cũng hôn mẹ. Ngươi được cha hôn bao giờ chưa? Chưa à? Được rồi. Cha thích ta, thích ca ca, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều hôn má bọn ta. Nhưng mà cha thích ta nhất, cha còn mua bánh đường cho ta, ngươi ăn bánh đường bao giờ chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play