Hành lang nối dài vòng vèo, ta đi thế nào cũng không ra được.
Ta gọi to phụ hoàng mẫu phi, hi vọng có người có thể đến đưa ta ra ngoài. Cuối cùng ta đến trước một cung điện, đại môn bệ vệ vàng son lộng lẫy rộng mở, ta xách làn váy tiến và.
Trong điện hương mai thoang thoảng, thậm chí còn kèm theo âm thanh gì đó kỳ lạ.
Ta vén rèm lên, hai cơ thể trắng phau quấn quít vặn vẹo như giòi bọ. Một người trong đó quay sang nhìn ta, rõ ràng là mặt của phụ hoàng. Mà người dưới thân ông ta là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Nam nhân luống cuống mặc áo bào vào, chạy về phía ta: "Sao Toại Toại lại đến đây, cũng không nói với phụ hoàng một tiếng."
Ta hoảng sợ nhìn ông ta, bỗng dưng hét ấm lên: "A a a! Ngươi không phải phụ hoàng! Ngươi là ai!"
Ta liên tục la hét, lại run rẩy không cho ông ta đụng vào.
Sau đó ta sốt cao một trận, suýt chút nữa đã mất nửa cái mạng. Sau khi ta khỏi bệnh đã quên hơn phân nửa chuyện lúc trước, có đôi khi nửa đêm bừng tỉnh ta thường xuyên thấy mẫu phi mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt ngồi trước giường ta.
Ta hỏi bà ấy sao vậy. Bà ấy lắc đầu, nhẹ giọng nói với ta, Toại Toại, đừng sống quá tỉnh táo. Mẫu phi thà con đầu óc đơn giản sống cả đời, có được không?
Ta không hiểu nhưng lại nhẹ gật đầu.
Mẫu phi sờ trán tra: "Toại Toại của chúng ta phải sống lâu trăm tuổi, ngày ngày bình an."
Đó là giấc mộng của nửa đêm trước.
Từ nửa đêm đến sáng, ta sẽ mơ thấy mộ phần của mẫu phi ta.
Trước mộ bà ấy rậm rạp cỏ dại, ta dập đầu ba cái, nói cho bà ấy biết ta sống rất tốt, kêu bà ấy đừng nhớ mong ta nữa.
Lúc này ta nghe thấy từ phía sau mộ truyền đến âm thanh răng rắc. Ta đi qua xem thử, một con sói ngậm một miếng thịt thối không biết ở dâu ra. Miệng sói nhai với biên độ lớn, đôi mắt xanh biếc lại sâu kín nhìn ta chằm chằm.
Nó mở to miệng, cuối cùng miệng thốt ra tiếng người: "Minh Nghi công chúa, ngươi thật sự tốt sao?"
"Chết không phải càng được giải thoát ư?"
Ta sững sờ nhìn nó lao về phía trước, nước bọt nhỏ lên mặt ta, tanh tưởi đập vào mặt.
Ta ra sức giãy giụa, lại cảm giác tay chân bị giữu chặt, chỉ có thể nhìn cái miệng to đầy máu kia càng lúc càng tới gần.
Ta gần như không thở nổi.
"Toại Toại! Toại Toại! Tỉnh lại đi!"
Mặt của ta bị vỗ vào, cuối cùng ta mở to mắt, trông thấy Chung Sơ đang mặt mày lo lắng nhìn mình.
Ta há to miệng, phát hiện bản thân không phát ra được âm thanh nào. Chung Sơ ôm ta, liên tục vuốt lưng ta: "Không sao không sao. Đều là mơ, mơ đều là ngược lại."
Ta ngơ ngác trong chốc lát, bỗng dưng cả người run rẩy kịch liệt.
"Toại Toại?"
Ta ôm chặt lấy hắn, khóc òa thành tiếng: "Mẫu phi ta không còn! Phụ hoàng ta cũng mất! Bọn họ chết cả rồi! Tên súc sinh kia thì sao?! Dựa vào đâu ông ta có thể quên hết tất cả? Là ông ta giết chết phụ hoàng và mẫu phi ta! Lấy roi đánh thi thể ba ngày căn bản không đủ! Ta hận không thể ăn máu thịt của ông ta!"
Chung Sơ vuốt lưng ta hết lần này tới lần khác, nói với ta từng tiếng một: "Đã qua cả rồi. Toại Toại, đã qua cả rồi. Ông ta đã đi, sẽ không ai bắt nạt nàng nữa, được không?"
Ta chỉ nhớ mình đã khóc thật lâu. Trong lúc đó ma ma đi tới đi lui, Chung Sơ muốn đi vắt khăn mặt, ta dùng cả tay lẫn chân ôm lấy hắn, kéo lại không cho hắn đi, hắn vuốt tóc ta, vừa đồng ý vừa ôm ta từ trên giường lên.
Ta giống như một đứa trẻ treo trên người hắn, đợi hắn lau mồ hôi, lau người cho ta.
Đợi ta hoàn toàn bình tĩnh lại thì chân trời đã hửng sáng. Ta kiệt sức mà dựa vào người Chung Sơ, một giây trước khi ta ngủ mất, ta khàn khàn nói với hắn: "Đừng gạt ta."
Sau đó ta không còn ý thức, không biết hắn có nghe thấy hay không, có cho ta câu trả lời chắc chắn hay không.
Đêm tân hôn, tân nương tử giằng co cả đêm, gà bay chó sủa.
Sau này mấy lần ta nhớ lại hôm đại hôn đó, từ thức giấc đến tắm rửa trang điểm, rồi tới ta kéo tay Chung Sơ. Ngày hôm đó ta không còn là Minh Nghi công chúa, chi là tân nương tử của Chung gia. Ta không còn đói khát, không còn chờ đợi lo lắng, không còn thù hận. Tay ta được trượng phu của ta nắm, bàn tay của hắn bao chặt lấy tay ta, rất ấm áp. Sau đó hắn dựa vào cổ ta, nhẹ nhàng mà phun mùi rượu lên người ta. Khi đó tim ta đã biến thành một vũng bùn.
Trượng phu của ta vĩnh viễn sẽ không biết đêm hôm đó ta buông xuống cái gì, lại giấu đi cái gì.
Tân nương tử của Chung gia, trong ngày đó là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời.
Kết quả của việc giày vò cả đêm chính là ngày hôm sau cực kỳ mệt mỏi. Ta và Chung Sơ ráng chịu đựng đi kính trà cho trưởng bối chung gia, vừa về phòng đã cùng nhau mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Lúc thức giấc đã là chạng vạng tối.
Mắt ta vừa đỏ vừa sưng, hoàn toàn không ra hình người. Cố tình Chung Sơ ngồi đối diện còn cười ta, ta giận đến mức gắp hết xương còn sót lại vào bát hắn, uy hiếp hắn không ăn hết thì đêm nay không được lên giường.
Chung Sơ rất rối rắm nhìn ta, ta múc một bát canh ngọt tự uống. Lúc này Chung Sơ quyết tuyệt gắp xương bất đầu nhai, không nhai được mấy cái đã bắt đầu nuốt.
Ta lại càng hoảng sợ, kêu hắn mau nhổ ra.
Chung Sơ ồ một tiếng, ngoan ngoãn nhổ phần còn lại ra, lại rất do dự nói với ta: "Là nàng kêu ta nhổ, không phải ta tự nhổ."
Ta cũng múc cho hắn một bát canh ngọt, hắn ừng ực uống hết, cầm bát đưa cho ta muốn uống thêm.
Kết quả bữa cơm đó hắn uống cả năm bát, nửa đêm dậy hai ba lần.
Hắn dậy nhiều lần, ta lại ngủ nông, vì vậy hắn dậy bao nhiêu lần thì ta tỉnh bấy nhiêu lần. Mãi đến sau đó hai ta hoàn toàn không buồn ngủ nữa, ngơ ngác nằm trên giường ngẩn người với đỉnh màn.
Lúc tay Chung Sơ lặng lẽ thò tới thì bị ta túm lấy, nhéo nhéo, ta không biết hắn có ý gì.
Chung Sơ không nói lời nào, chỉ trở tay bọc lấy tay ta. Ta còn đang sững sờ thì hắn đột nhiên lật người đè lên.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên mặt hắn. Ánh mắt của hắn sáng trong, khóe miệng nhếch lên, sau đó hắn cúi đầu dịu dàng mà hôn lên môi ta.
Mềm mại, ấm áp.
Ta dần dần mất phương hướng trong sự dịu dàng của hắn.
Lúc trời gần sáng, trong phòng kêu nước hai lần.
Khi đó ta đã ngủ tới bất tỉnh nhân sự, chuyện sau đó hết nào cũng quên sạch không còn một mảnh.
Dù sao lúc Chung Sơ hỏi ta ta đã nói như vậy.
Chung Sơ rất thất vọng, ngón tay thò tới móc ngón út của ta, dính dính nhão nhão không chịu buông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT