17.
Gần đây, hình như Tống Gia Hòa đang có tình trạng ‘bất mãn’.
Lúc đi học, hắn muốn dắt tay tôi, lúc đi đường, hắn lại muốn ôm vai bá cổ tôi.
Cứ như là hắn muốn tất cả mọi người đều biết là ‘mình có bạn trai rồi’ ý.
Tôi thì sợ bị người ta chê bai, ảnh hưởng đến học tập của hắn nên vẫn cứ dỗ hắn là ‘đừng công khai’.
Buổi chiều, hắn đi đánh bóng rổ, hắn nhờ tôi mua nước cho hắn.
Vừa tới sân bóng rổ tôi đã thấy một bạn nữ đỏ mặt đưa nước cho hắn, bộ dáng rất là rụt rè, chẳng cần đoán cũng biết cô ấy đang nói gì rồi.
Tôi đứng ở một bên xem kịch vui.
Đột nhiên, Tống Gia Hòa quay đầu chỉ chỉ tôi.
Bạn nữ kia kinh ngạc mất một lúc rồi ngượng ngùng rời đi.
Có lẽ mọi người xung quanh cũng nghe được gì đó nêu đều nhìn về phía tôi.
Tôi choáng váng, quay đầu muốn bỏ đi.
Bước chân của Tống Gia Hòa rất dài, chỉ vài bước đã đuổi kịp tôi rồi.
“Chạy gì mà chạy, anh đã uống nước đâu.”
Hắn uống ừng ực hơn nửa bình nước, mọi người xung quanh cứ nhìn tôi chằm chằm nên hắn dắt tay tôi bỏ đi.
Tôi hơi giãy dụa một chút, Tống Gia Hòa siết chặt hơn.
“Làm sao thế? Để người ta biết em là bạn trai của anh thì em thấy mất mặt lắm hả?”
“Không phải mà, anh biết thừa là em không có ý này mà.”
Tống Gia Hòa ôm lấy tôi, không để tôi chạy mất.
“Sợ gì chứ, chúng ta yêu nhau đàng hoàng, cũng chẳng trêu ai chọc ai, nếu như có ai dám bất mãn thì chắc chắn là do họ có vấn đề.”
Hắn nói vừa thẳng thắn vừa can đảm, làm tôi bình tĩnh lại ngay lập tức.
Giống như là khi có hắn ở đây thì tôi chẳng cần lo lắng điều gì cả.
Tống Gia Hòa cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Em nhìn anh như thế làm anh muốn hôn em quá.”
“Anh đừng có mà xằng bậy.”
Tôi vội vàng nhìn về phía trước, tiếng cười dễ nghe của hắn truyền tới bên tai.”
“Mau về ký túc xá đi, nhịn không nổi mất rồi, muốn hôn em quá đi.”
“...........”
18.
Chúng tôi không biết rằng, chuyện ở sân bóng rổ hôm đó đã bị người ta chụp lại.
Người ‘có tâm’ đã post lên diễn đàn trường, còn hot rất nhanh nữa.
Lúc Trưởng câu lạc bộ Lâm Thu đưa cho tôi xem là lúc tôi vừa tan học.
Tôi lướt xem bình luận ở dưới, khen chê lẫn lộn.
Thậm chí tôi còn thấy cả ID của bạn cùng phòng nữa cơ.
Uông Minh: Chắc hoa mắt rồi, tự dưng lại thấy hai cậu bạn cùng phòng của tôi đang hot rần rần vì yêu nhau?
Nhóc Tóc Xoăn: Đù mé, thế mà cạnh tôi lại có bia đia á?
Bạn học A: Mấy anh đẹp trai đều tự mang lại hạnh phúc cho nhau rồi, hu hu hu!
Bạn học B: Đuỵt mịa, công thụ rõ ràng ghê ha, còn cùng trường với tôi nữa chớ, ‘cơm chóa’ này, để tôi ‘ăn’ trước!
Bạn học C: Này lầu trên, gì cũng ‘ăn’ sẽ có hại cho cậu đó.
Tôi lướt xem hai ba lần, chẳng mấy chốc đã nhận được tin nhắn lên án của Uông Minh ở trong nhóm chat ký túc xá.
Uông Minh: Hai cậu lén yêu nhau mà không nói cho tụi tôi nhá, có coi tụi tôi là anh em không đó?
Nhóc Tóc Xoăn: Đúng đó! Chẳng nghĩa khí gì cả, phải mời tụi tôi ăn cơm đê!
Uông Minh: Phải ăn món đắt tiền!
Tống Gia Hòa: OK.
Mấy người chúng tôi tới một quán lẩu ở đối diện trường học.
Uông Minh và Nhóc Tóc Xoăn chẳng khách sáo tí nào, gọi một chồng thịt siêu to khổng lồ.
Tôi không ăn được đồ quá cay nên Tống Gia Hòa đã pha nước xốt cho tôi, vị ngon cực.
Hắn cứ gắp thức ăn cho tôi suốt, có đồ nào chín cũng gắp vào bát tôi trước, còn gọi sữa dừa cho tôi nữa.
Khuôn mặt Uông Minh đau khổ: Mé ló chớ, tôi đến ăn lẩu hay cơm chóa vậy trời?”.
truyen bjyxNhóc Tóc Xoăn như đã quen: “Kệ đi, tôi ăn hết!”
Uông Minh nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đột nhiên nói nhỏ: “Ây, nói chút chuyện đứng đắn cái nè, hai cậu ở bên nhau bao lâu rồi, không làm gì kì kì ở ký túc xá của chúng ta chứ?”
“Cũng tầm một tháng.” Tôi lẩm bẩm, tự động bỏ qua vấn đề phía sau.
Nhóc Tóc Xoăn không chịu buông tha cho tôi, tiếp tục truy hỏi: “Cho nên các cậu sẽ không làm chuyện đáng xấu hổ gì gì đó ở ký túc xá, sau lưng tụi tôi chứ?”
Uông Minh cười ngố, nói: “Nhỡ đâu hai người bọn họ là tình yêu thuần khiết thì sao!”
“Ỏoooooooooo~”
Hai người đó kẻ xướng người họa.
Tôi cúi đầu, mặt đỏ linh căng, không biết là tại vì cay hay tại vì ngại.
“Các cậu có biết xấu hổ không hả, cơm mà không lấp nổi miệng các cậu hả?” Tống Gia Hòa tức giận lườm bọn họ. dời đề tài.
19.
Có lẽ là bữa cơm đó đã mua chuộc được bạn cùng phòng.
Sau hôm đó, hễ bọn họ thấy Tống Gia Hòa có hành động thân mật với tôi, là bọn họ tự động ‘vờ như không thấy’ luôn, cũng không đùa bỡn gì nữa.
Thỉnh thoảng có lúc không nhịn được nữa, Uông Minh sẽ giận dữ nói: “Có mấy đứa á, không thèm coi ‘chóa độc thân’ là người, dám thể hiện tình cảm một cách ngang nhiên ở ký túc xá đấy!”
Nhóc Tóc Xoăn: “Phải đấy, phải đấy, có xem một bộ phim thôi mà, có nhất thiết phải ôm nhau không hả hai cậu?”
Tôi muốn ngồi thẳng dậy nhưng Tống Gia Hòa không cho.
Hắn cười khẩy, mỉa lại: “Tất nhiên là có rồi, bạn trai tôi phải ôm mới xem phim được đấy.”
Hai người kia cười mỉa.
Tống Gia Hòa nhướn mày, ném thêm một ‘quả mìn’: “Hôm qua tôi còn thấy hai người cùng đi ra từ phòng tắm đấy nhé, các cậu định giải thích thế nào đây?”
Uông Minh và Nhóc Tóc Xoăn tịt ngòi ngay lập tức.
Nhóc Tóc Xoăn đỏ mặt, Uông Minh ấp a ấp úng nói: “Cậu ấy, cậu ấy,..... đưa giúp tôi cái khăn mặt mà thôi, không có gì cả.”
Tôi nhìn bọn họ đầy khó hiểu, cứ cảm thấy bọn họ là lạ.
Khóe miệng Tống Gia Hòa chẳng hạ xuống, không biết là đang cười cái gì.
20.
Lâm Triết - bạn cùng bàn thời cấp ba của tôi - tới trường chúng tôi đánh bóng rổ, tiện thể tìm tôi chơi nữa.
Lâm Triết không biết tôi đã thoát ế nên vừa gặp đã ôm vai bá cổ tôi, rồi lải nhải liên miên về chuyện ở trường học, rất là nhiệt tình luôn.
Tống Gia Hòa đi ăn với chúng tôi, hắn nhìn chằm chằm vào cái tay mà cậu ta đang chạm vào tôi, trên mặt viết đầy chữ ‘khó chịu’.
Lâm Triết ăn phải quả ớt, vô thức cầm lấy cốc sữa mà tôi chưa uống xong để tu.
Trước kia, hồi cấp 3, bọn tôi thường ăn uống với nhau, nên việc uống chung đó cũng chẳng có gì, nhưng mà bây giờ thì...........
Tôi cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tống Gia Hòa, chỉ biết cười ngượng.
Tống Gia Hòa đẩy đẩy hàm răng rồi nói: “Trần Cảnh, lát nữa về ký túc xá với anh một chuyến.”
Bạn trai tôi đã lên tiếng rồi, tôi không nghe theo không được.
Ăn xong, Lâm Triết muốn lượn lờ quanh trường chúng tôi một lúc, tôi để cậu ta chờ ở dưới lầu, còn mình thì lên lầu lấy đồ.
Vừa về tới ký túc xá, Tống Gia Hòa đã đè tôi lên tủ quần áo rồi cắn thẳng xuống môi.
Hơi đau chút nhưng tôi cũng không phản kháng.
Tôi vuốt ve sau gáy hắn, dỗ dành hắn.
“Sao không nói cho cậu ta biết về mối quan hệ của anh và em?” Tống Gia Hòa bất mãn hỏi.
“Em đợi lát nữa sẽ nói cho cậu ấy biết.”
“Hừ, tốt nhất là thế!”
Tống Gia Hòa chua loen loét nói, rất là không thích cảm giác khi mà thấy bạn trai mình thân thiết với người khác.
Dỗ Tống Gia Hòa xong, tôi xuống dưới lầu tìm Lâm Triết.
Tôi đã chuẩn bị xong những câu định nói để come out rồi, nhưng đột nhiên Lâm Triết trừng mắt hỏi: “Sao miệng cậu sưng lên thế?”
“À, người yêu tôi cắn đó.”
“Ể?” Vẻ mặt Lâm Triết mờ mịt, “Cậu đi ra từ phòng của con trai mà, sao người yêu của cậu lại vào đó được thế?”
“Người yêu của tôi là con trai đó, là người lúc này ăn cơm với cậu đó.”
“Hể?”
Lâm Triết càng hoang mang hơn.
Tôi kể cho cậu ta nghe về chuyện tình đầy nghiệp của tôi và Tống Gia Hòa hồi trước.
Lâm Triết nghe xong trợn mắt, há hốc mồm.
“Đù mé, tôi đã nói mà, hồi đó sao cậu leo rank Vương Giả nhanh thế, hóa ra là là đi quyến rũ đại thần đáng gờm như thế, hứ, còn dám lừa tôi là cậu tự leo nữa chớ.”
“........... “
Tôi xấu hổ gãi gãi đầu.
Sau khi khiếp sợ, Lâm Triết lại vội mở điện thoại ra.
“Mé ló, đừng nói em gái người yêu qua mạng của tôi cũng là con trai đấy nhé, tôi phải gọi thoại cho em ấy mới được.”
Cậu ta gọi liên tiếp 3 cuộc, người kia đều tắt đi, nói là không tiện nghe.
Cậu ta liếc nhìn tôi, mặt nghệt ra.
Lâm Triết sắp phát đi.ên rồi, cậu ta sốt ruột đi tới đi lui ở dưới gốc cây, đỉnh đầu ‘xanh’ lắm rồi.
Cậu ta cảm thấy nguy cơ của mình rất lớn.
“Nếu như em ấy là cú có gai thật thì tôi phải làm thế đé.o nào giờ?”
“Đuỵt! Tôi còn tiêu bao nhiêu là tiền cho em ấy nữa chứ, aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”
Tôi nhìn bộ dạng đi.ên khùng của cậu ta, nhịn không được lại nhớ tới Tống Gia Hòa.
Hồi cấp 3 đó, Tống Gia Hòa chưa từng gọi thoại hay gì gì kiểu kiểu thế cho tôi bao giờ, chỉ thường nói chuyện trên QQ mà thôi.
Mà tôi còn cứ hay dùng sticker, rồi mấy trợ từ ngữ khí nữa nên hắn đã khẳng định tôi là con gái.
Nếu hồi cấp 3 khi đó mà hắn biết tôi là con trai thì liệu hắn có phát đi.ên không.
Không chừng còn mang đao tới trường tôi đuổi gi.ết ý chớ.
21.
Tôi chơi với Lâm Triết tới mãi khuya cũng chưa chịu về.
Lâu rồi không gặp nên ai cũng có nhiều chuyện để nói.
Lúc tối còn cùng đi xem một bộ phim nữa cơ.
Lúc sắp hết phim, tôi có nhận được cuộc gọi của Tống Gia Hòa.
Vì ở rạp chiếu phim không tiện nghe máy nên tôi đã tắt máy luôn.
Tống Gia Hòa:???
Tống Gia Hòa: Em có ý gì đấy, điện thoại cũng không nghe, muộn rồi cũng không về, em muốn làm gì thế hả?
Tống Gia Hòa: Trần Cảnh, đừng để anh phải đi tìm em.
Tôi: Em ở rạp chiếu phim, lát nữa em về.
Tống Gia Hòa: Trong vòng nửa tiếng nữa mà chưa về ký túc xá thì cẩn thận anh trừng trị em đó.
Tôi: Trừng trị như nào?
Người kia vẫn còn đang nhập.
Mãi lâu sau hắn mới gửi tới.
Tống Gia Hòa: Hôm nay học lịch sử, có các triều Hạ, Thương, Chu, Tần, Hán, còn em cứ đợi Bắc triều đi nhé.
Tôi mù mờ luôn.
“Vẫn chưa nói chuyện xong hả? Ngay bây giờ sẽ công bố tên hung thủ đó!” Lâm Triết ghé nhìn qua bên đây, cười khùm hai tiếng, “Gay như các cậu mà nói chuyện cũng văn nghệ quá nhỉ!”
Tôi nhíu mày, mù mờ thành mù tịt.
Tới lúc tôi về ký túc xá, sắc trời đã tối đen như mực.
Hôm nay cuối tuần, nên ký túc không có người canh cổng.
Trong phòng không bật đèn, tất cả mọi người đều đang ngủ.
Tôi cẩn thận, nhẹ nhàng đi tắm, vừa mới lên giường đã phát hiện ra, trong chăn có một người đang nằm.
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã có một bàn tay túm lấy tôi.
Tống Gia Hòa ôm lấy tôi, giọng nói đầy u oán: “Sao giờ mới về vậy hả? Anh đã khó chịu cả một ngày rồi đó, mau dỗ anh đi!”
“Đừng khó chịu nữa, em đã nói rõ với Lâm Triết rồi.”
Vẻ mặt hắn đã tốt lên được một chút.
“À đúng rồi, cái đoạn lịch sử mà hôm nay anh gửi cho em là ý gì thế?”
“............. “
Hắn cúi đầu cười ra tiếng, tiếng cười đầy ý xấu.
“Muốn biết hả? Thế hôn anh đi.”
Tôi làm theo lời hắn, bị hắn xấu xa đè chặt sau gáy, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Nhưng tối hôm đó, hắn lại không nói cho tôi biết.
Mãi lâu sau này.
Tôi mới biết câu đó có nghĩa gì
<Hoàn chính văn>
Trần: Đúng rồi, Hãy đợi đấy nupakachi