Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên du thuyền, chiếu đến boong tàu và lan can nhà hàng vừa được lau đến bóng lưỡng. Tân Dung mặc trang phục bồi bàn, vội vàng đi từ phía trên xuống.
Cậu làm việc trên du thuyền “Lệ Tinh Hào” đã hai năm rưỡi, bởi vì làm việc chăm chỉ, lại được khách hàng yêu thích, vừa mới lên chức quản lý cách đây không lâu.
Vài phút trước, một cuộc điện thoại gọi tới quầy bar nhà hàng, cũng chưa nói nguyên nhân cụ thể, chỉ kêu Tân Dung đi một chuyến đến phòng quản lí. Tân Dung không do dự, đem công việc trên tay sắp xếp lại giao cho đồng đồng nghiệp, lập tức xuống tầng dưới.
Giữa nhà hàng và khu làm việc cách nhau vài tầng khoang thuyền, Tân Dung một bên đi trên đường đi của công nhân, một bên nhớ lại chính mình gần đây lúc làm việc có phạm sai lầm gì không, trong lòng có chút bất an.
Bốn tiếng nữa du thuyền liền chở 3000 hành khách xuất phát, các bộ phận đều đang chuẩn bị nghênh đón rất nhiều khách lên thuyền. Khu nhân viên so với nhà hàng boong tàu bên kia an tĩnh hơn nhiều, Tân Dung ngừng ở trước cửa phòng quản lý, hít sâu một hơi, sau đó gõ cửa hai cái.
Tới mở cửa vậy mà lại chính là bản thân quản lý.
Tân Dung hơi giật mình, quản lí Chúc lại cười cười với cậu, bảo cậu, “Tân Dung, tới nhanh vậy.”
Tầm mắt Tân Dung lướt qua quản lí lùn hơn cậu, nhìn thấy trong văn phòng còn có những người khác..
Một người đàn ông mặc tây trang mang giày da ngồi ở ghế xoay vốn thuộc về quản lí Chúc, một người trung niên hơi béo đứng bên cạnh anh ta.
Tân Dung làm việc ở nhà hàng nhiều năm, nhìn quen khách nhân muôn hình muôn vẻ, tự nhiên phải có vài phần nhãn lực.
Người đàn ông trên ghế ngồi ngược chiều sáng, Tân Dung không dám mạo muội nhìn thẳng anh ta, dư quang quét đến vài lần, chỉ thấy mặt mày anh ta thâm thúy sắc bén, biểu tình lãnh đạm kiêu căng, chắc chắn là nhân vật có địa vị cao hơn quản lí Chúc.
Tân Dung càng không rõ tình huống trước mắt, nhỏ giọng hỏi, “Quản lý Chúc, tìm tôi có việc gì sao?”
Quản lý Chúc để cậu vào phòng, cất giọng điệu trước đây Tân Dung rất ít nghe qua, thập phần khách khí mà giới thiệu cho Tân Dung , “Vị này chính là Thiệu tổng của công ty. Đây là luật sư của Thiệu tổng.”
Nói xong, không đợi Tân Dung kịp phản ứng, hắn xoay người nhìn về người đàn ông phía sau bàn làm việc, cẩn thận xin chỉ thị, “Vậy Thiệu tổng, ngài xem... tôi liền đi ra ngoài trước ha?”
Người đàn ông phía sau bàn làm việc sau phất phất tay, quản lý Chúc vì thế ra khỏi văn phòng, để lại Tân Dung có chút không biết làm sao mà đứng tại chỗ.
—— họ Thiệu? Trong lòng Tân Dung phỏng đoán lại không dám xác nhận, chẳng lẽ là cấp cao của công ty?
Du thuyền xa hoa chỉ là một trong rất nhiều sản nghiệp dưới tên nhà họ Thiệu. Bình thường Tân Dung không thích nghe nhân viên tám chuyện, chỉ biết nửa năm trước lão tổng tài về hưu từ chức, đem công ty giao cho hai đứa con trai tiếp quản.
Tân Dung cũng chưa dám nghĩ tới hai cái người thừa kế kia, người địa vị cao như vậy, một tên nhân viên nhà hàng như cậu sao có thể nhìn thấy.
Vị này có lẽ là Thiệu thị nào đó thân thuộc đi? Tân Dung suy đoán.
Người đàn ông trung niên hơi béo bước lên phía trước, muốn bắt tay với Tân Dung, “Xin chào, tôi là luật sư của Thiệu tổng, họ Trần.”
Tân Dung lại càng rối loạn, không rõ luật sư đến vì chuyện gì, cậu chìa tay ra mà mỗi ngón tay đều lộ ra khẩn trương ngập ngừng.
Luật sư Trần một tay bắt tay Tân Dung, một tay chỉ vào ghế dựa phía trước bàn làm việc, “Mời cậu ngồi.”
Tân Dung không dám ngồi, cố gắng bình tĩnh, hỏi, “Mấy người tìm tôi có chuyện gì không?”
“Nói ra thì rất dài.” Luật sư nhìn chằm chằm Tân Dung, giọng điệu xử lý việc công, ánh mắt lại lộ ra tế nhị, “Không bằng cậu cứ ngồi xuống trước, xem nội dung hợp đồng ha?”
-
Thiệu Thừa Quân hơi ngửa ra sau dựa vào ghế xoay, một tay chống mép bàn, không chút che giấu đánh giá người thanh niên đang bắt tay với luật sư Trần sau bàn làm việc kia.
—— tuổi trẻ, kiên cường, bộ dáng rất xuất sắc. Không giống người phục vụ bưng trà đưa nước, không phải loại dễ bảo vâng lời. Ánh nắng ngoài cửa sổ trong nháy mắt chiều trên mặt Tân Dung, từ góc độ của Thiệu Thừa Quân nhìn qua, lông mi Tân Dung cũng tỏa sáng.
Tân Dung xoay người lại, cùng Thiệu Thừa Quân đối mắt.
Luật sư Trần kéo ghế dựa ra cho Tân Dung, lại nói với cậu, “Vị này chính là Thiệu Thừa Quân, Thiệu tổng.”
Thiệu Thừa Quân chú ý tới khi Tân Dung nghe được tên mình, đồng tử rụt lại một chút.
Dọa tới rồi, Thiệu Thừa Quân thầm nghĩ. Trên mặt hắn không rõ nét mặt, vẫn luôn nhìn Tân Dung.
Tân Dung dời tầm mắt, cầm lấy tờ hợp đồng trên bàn, nghe luật sư giải thích ngọn nguồn.
Dần dần, đối mặt giấy trắng mực đen trước mắt, Tân Dung sinh ra một loại cảm giác mờ mịt bắt không tới. Luật sư còn đang thao thao bất tuyệt bên tai, cậu muốn kêu ngừng lại không thể nào cắt ngang.
Mỗi chữ trên giấy cậu đều biết, ghép lại với nhau lại hoàn toàn đọc không hiểu.
Tân Dung cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ một giấc mộng hoang đường nhất từ trước đến nay: người đàn ông giá trị hơn trăm triệu trước mặt muốn cùng chính mình kết hôn.
—— rốt cuộc là ai điên rồi?