Phương Chi Chúc nói: "Phụ thân thường xuyên bận rộn, nếu có việc không thể giải quyết, ta có thể giúp đỡ một tay. Phụ thân thấy thế nào?"
Phương Lệnh: "Ngươi muốn ở lại, đương nhiên là được." – Sau đó dặn dò Giang Mẫn: "Phu nhân nhớ thường xuyên chiếu cố một chút."
Giang Mẫn nhàn nhạt đáp: "Được."
Khi ra khỏi gian chính, Vệ Ương lập tức bắt lấy tay Phương Chi Chúc, hỏi: "Chi Chúc, vì sao đột nhiên lại muốn ở lại?"
Phương Chi Chúc: "Vốn dĩ chỉ ăn không ngồi rồi, đi sớm hay đi trễ cũng không có gì khác biệt."
Vệ Ương: "Ngươi không phải có suy nghĩ như vậy."
"Không hẳn." – Phương Chi Chúc cũng không kiêng dè: "Phương phu nhân nhờ ta giúp đỡ, nhưng người xuất lực lại là ngươi. Ta ở nhà nhàn hạ không giúp được gì. Bây giờ người được tìm về còn chưa tỉnh, ta lại vội vã rời đi thì không thích hợp lắm."
Vệ Ương: "Chi Chúc, ngươi......"
Ngươi không phải kiểu người này. Ngươi trước nay chưa từng để ý ánh mắt soi xét của người khác, chỉ nghĩ về những thứ mình muốn, làm những gì mình nghĩ. Không có chuyện "thích hợp" hay "không thích hợp", chỉ có "muốn" hay "không muốn".
Hiện tại ngươi dùng lý do như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Cuối cùng, Vệ Ương không hỏi gì cả, cũng không nói gì, chỉ yên lặng đứng bên cạnh y.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, lại thêm một cái Tất Niên sắp đến.
Một ngày như vậy, Phương Lệnh quả nhiên vô cùng bận rộn, chân vừa chạm đất là đi sớm về trễ.
Mới đầu ông muốn đưa Phương Chi Chúc đi cùng, nhưng lại bị Phương Chi Chúc dùng lý do "thân thể không khỏe" từ chối, thế là đành phải đưa Vệ Ương.
Phương Chi Chúc cũng không nhàn rỗi, y ghi nhớ những lời phụ thân nói ngày hôm đó, vì thế hôm sau liền hỏi thăm chỗ ở của Phương Chi Trần rồi một mình qua đó.
Thôn trang rất lớn, nhưng chỗ của Phương Chi Trần cách phòng Phương Chi Chúc rất gần, chỉ cần đi qua một dãy hành lang là tới.
Điều này nằm ngoài suy nghĩ của Phương Chi Chúc.
Đi đến trước cửa, y hỏi gia đinh canh giữ: "Có tiện vào không?"
Gia đinh là một thiếu niên trẻ tuổi, giọng nói lanh lảnh: "Đương nhiên, đương nhiên. Mời đại thiếu gia vào."
Phương Chi Chúc nói lời cảm ơn, sau đó bước qua cửa lớn, chậm rãi đi vào.
Bên trong bài trí đơn giản, hoa cỏ đơn sơ, vừa bước vào đã có thể ngửi thấy mùi huân hương thoang thoảng.
Phòng của Phương Chi Trần chỉ cách phòng y một đoạn hành lang dài, nên cách bố trí không khác nhau là mấy. Điểm khác biệt chính là ngày thường ở trong phòng mình chỉ có y và Vệ Ương, còn bên này thì có thêm ba gia đinh.
Những gia đinh kia thấy y thì nhanh chóng đi tới hành lễ. Phương Chi Chúc nhìn cửa phòng đóng chặt, hỏi: "Nhị thiếu gia thế nào rồi?"
Người lớn nhất trong ba người trả lời: "Bẩm Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia mãi vẫn chưa tỉnh. Sáng nay đại phu vừa tới xem, có kê đơn thuốc mới."
Phương Chi Chúc: "Ta vào xem thử."
Ba người ba mặt nhìn nhau, nét mặt hiện vẻ khó xử.
"Để y vào."
Là mẹ của Phương Chi Trần, Giang Mẫn đi tới: "Các ngươi chờ ở bên ngoài đi."
Cả ba người vội vàng nghe lệnh, sau đó nhanh nhẹn rời đi.
Giang Mẫn đi đến trước phòng, mở cửa đi vào.
Phương Chi Chúc đi theo đến trước giường. Đây là lần đầu tiên y gặp trực tiếp vị đệ đệ cùng cha khác mẹ này kể từ khi tỉnh lại. So với y, Phương Chi Trần giống Phương Lệnh nhiều hơn. Tuy nhiên, khuôn mặt của người đang nằm vô cùng tái nhợt, vừa nhìn đã thấy yếu ớt, vô lực, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ uy nghiêm của Phương Lệnh.
Phương Chi Chúc nghĩ huyết thống quả là một thứ thần kỳ. Nếu không sao có thể giải thích được cảm giác có chút khổ sở trong lòng y hiện tại? Rõ ràng chỉ là một vị đệ đệ không thân.
Giang Mẫn ở một bên lên tiếng: "Ngươi không cần ở lại đây."
Phương Chi Chúc giương mắt, Giang Mẫn nhàn nhạt nói: "Ở lại cũng không giúp được gì cho Chi Trần."
Phương Chi Chúc: "Đại phu nói thế nào?"
Giang Mẫn: "Tĩnh dưỡng."
Phương Chi Chúc im lặng.
Truyện Quân SựBên ngoài tuyết lại bắt đầu rơi, bông tuyết lả tả lả tả, rồi vương lại bên cửa sổ.
Trong lòng dường như có ý nghĩ gì đó, y hít sâu một hơi, nói: "Ta sẽ nghĩ cách."
Giang Mẫn ngừng lại một chút, tầm mắt rũ xuống, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tái nhợt của nhi tử: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì."
"Không quan trọng." – Phương Chi Chúc cũng nhìn về phía Phương Chi Trần: "Cáo từ."
Sau khi y rời đi, Giang Mẫn ngồi im thật lâu, rồi duỗi tay vuốt tóc nhi tử.
Trở lại phòng của mình, Phương Chi Chúc lập tức lấy ra một quyển luyện đan phổ, tỉ mỉ lật xem. Quyển sách này y tìm thấy ở trong thư phòng, ban đầu xem không hiểu, nhưng mấy ngày nay y tự ăn thử một ít đan dược thì đã dần dần hiểu ra một chút.
Những đan dược đó đều được đặt trong chiếc bình sứ trắng có hoa văn anh đào lấy từ trong chiếc rương mà Giang Mẫn nói cho y.
Y muốn xác nhận công dụng của đan dược, nhưng lại không thể đi Thành gia. Vì thế, y đến Yến Châu phủ, âm thầm nhờ tiểu nhị ở tửu lâu đi giúp y một chuyến. Hết thảy đều diễn ra thuận lợi, y nhận được tờ phân tích dược hiệu của Thành gia – giống hệt như suy đoán của chính y, không có nửa điểm khác biệt.
Thật kỳ lạ và khó giải thích.
Nhưng Phương Chi Chúc rất nhanh chấp nhận sự thật này.
Có lẽ, khi y mở những bình sứ kia ra và cầm nó lên ngửi, y đã biết công hiệu rồi.
Những thứ này, vốn thuộc về y.
Phương Chi Chúc mất đi ký ức, nhưng y vẫn là Phương Chi Chúc.
Cho đến hôm nay, những viên thuốc mà y uống đã bắt đầu có tác dụng. Đôi lúc, khi đang làm chuyện khác, trong đầu y sẽ hiện lướt qua một hai đoạn ký ức ngắt quãng, có khi là về chính mình, có khi là vợ chồng Phương Lệnh và Phương Chi Trần, vài lần khác thì là Vệ Ương.
Những đoạn ký ức đó quá ngắn và rời rạc, như vừa lướt ngang qua liền vụt tắt nên không thể nào xâu chuỗi thành đoạn ký ức hoàn chỉnh, nhưng Phương Chi Chúc đã tìm thấy niềm hy vọng mới.
Trong mấy ngày này, dựa theo những đan dược hiện có cùng với "phương thuốc" trên tờ giấy, y bắt đầu thử phối dược, sau vài lần, y đã nắm chắc được chín mười phần.
Y tin chỉ cần thêm một thời gian nữa, bản thân sẽ có thể tìm thấy toàn bộ ký ức.
Đây đều là Giang Mẫn nói cho y, dù không biết rõ nguyên nhân trong đó, nhưng y vẫn nợ Giang Mẫn một ân tình.
Chỉ có điều, giúp Phương Chi Trần tỉnh lại, ngoại trừ báo đáp, càng là vì chính bản thân.
Nếu nói tới quan hệ huynh đệ của bọn họ cùng với tính cách lạnh nhạt của bản thân, y có chút không tin. Nhưng khi nghĩ đến thì ----- không thể nói rõ vì sao.
Tuy nhiên, y thật sự hy vọng Phương Chi Trần sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Ký ức của bản thân, và chuyện giúp Phương Chi Trần hồi phục, dần trở thành một phần cuộc sống hàng ngày của Phương Chi Chúc. Ăn cơm cũng nghĩ, trước khi ngủ cũng nghĩ, ngay cả khi ở chung với Vệ Ương, không lúc nào là không nghĩ tới.
Có lúc Vệ Ương phát hiện sự khác thường sẽ hỏi y một câu, nhưng Phương Chi Chúc chỉ tùy tiện tìm một lý do ứng phó để trả lời qua loa.
Không sai, hết thảy đều là gạt Vệ Ương.
Không biết vì sao, Phương Chi Chúc cảm thấy tốt nhất không nên có người thứ hai biết được điều gì trước khi mọi việc phơi bày.
Bao gồm cả Vệ Ương.
Thời gian như bức họa cuộn tròn, từ từ mở ra để lộ hình ảnh bên trong.
Đảo mắt đã đến tháng Chạp
(tháng 12 Âm lịch).
Sau khi thức dậy, cùng nhau ăn sáng, Vệ Ương như thường lệ ra ngoài cùng Phương Lệnh. Phương Chi Chúc sau đó lấy ra một bình sứ giấu ở dưới ván giường, định sẽ mang qua chỗ Phương Chi Trần.
Mấy ngày này y hao tổn bao nhiêu tâm tư, cuối cùng cũng điều chế ra đan dược cho bệnh trạng của Phương Chi Trần trước Tết Nguyên Đán. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn sẽ sớm phát huy tác dụng.
Vừa bước tới cửa, y đụng phải Phương Lệnh đang vội vã chạy tới tìm mình. Phương Lệnh giữ chặt tay y, gấp gáp nói: "Mau, đi với vi phụ một chuyến!"
Phương Chi Chúc chưa kịp hiểu gì đã bị kéo đi: "Xảy ra chuyện gì?"
Phương Lệnh: "Vệ Ương xảy ra chuyện rồi!"
Gió Tây Bắc trước nay luôn ngang ngược, dưới ánh nắng gay gắt, nó sắc bén như dao mà càn quét trên mặt đất.
Phương Chi Chúc hoàn toàn không có tâm trí để ý điều đó mà chỉ muốn nhanh chóng tìm được Vệ Ương, y nắm chặt dây cương, dùng sức quất vào ngựa để bạch mã phi nước đại nhanh hơn.
Phương Lệnh nói, một canh giờ trước, ông và Vệ Ương ra ngoài làm chút việc thì bị phục kích, Vệ Ương không để ý liền bị bắt đi. Mà kẻ kia trước khi rời đi có nói, phải để Phương Chi Chúc tự mình đến tìm người, nếu không, Vệ Ương vĩnh viễn sẽ không trở về.
Vì thế, Phương Chi Chúc tới.
Nằm cạnh khu vực Yến Châu và Trung Châu là vùng đất không người, hai ngọn núi cao ngút trời kẹp lấy một con đường nhỏ hẹp, đá lớn phủ xuống từng mảng bóng lớn, càng tiến vào càng bị bao trùm trong sương mù u ám.
Phương Chi Chúc men theo lối mòn đi vào, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Nhưng đi một lúc lâu vẫn không thấy điểm cuối, dường như càng lúc càng xa. Y dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn khoảng không xám xịt, sau đó từ từ nhắm mắt, để tâm trí chìm vào bóng tối.
Mắt không nhìn thấy khiến đôi tai càng thêm nhạy bén.
Y nghe thấy tiếng gió rất nhẹ, nó chuyển động theo một động tác không rõ, thổi qua vành tai y.
Phương Chi Chúc không thích loại âm thanh này, nhưng y không mở mắt, ngược lại càng thêm chuyên chú.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng......
Tiếng gió rất nhẹ, chỉ có một âm vang, khi to khi nhỏ, khi xa khi gần, vô cùng quái dị.
Phương Chi Chúc thở nhẹ, tình cờ trùng với tiếng vang.
Chỉ trong nháy mắt, y lại dao động.
Phương Chi Chúc trong lòng khẽ động, y đột nhiên mở miệng nói: "Đừng lại gần ta." – Đồng thời mở mắt.
Bóng tối bao trùm dần biến mất, y đang đứng dưới một gốc đại thụ, nhìn về phía nam tử che mặt cạnh bên dòng suối cách đó vài bước.
Phương Chi Chúc: "Là ngươi làm?"
Nam nhân: "Hừ, thế nào?"
Phương Chi Chúc: "Ta đến rồi. Vệ Ương đâu?"
Nam tử cong cong khóe mắt, dường như đang cười: "Ngươi quan tâm hắn đến thế sao?"
Phương Chi Chúc: "Ta đến đây không phải để nói chuyện phiếm với ngươi."
"Haha, nói chuyện phiếm." – Nam tử kia cười một cách khó hiểu: "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt......Không phải, ta đã từng thấy ngươi rất nhiều lần, nhưng ngươi chưa từng nhìn thấy ta, cho nên không biết ta."
Phương Chi Chúc lười nghe hắn nói nhảm: "Ngươi muốn thế nào?"
Nam tử: "Ta chẳng muốn thế nào cả. Nếu ngươi đã tới thì đừng mong trở về, chôn thây ở đây với hắn đi."
Mãi đến khi nhìn thấy rõ Vệ Ương, trước mắt Phương Chi Chúc cũng hiện lên dáng dấp của nam tử kia. Thân hình cao lớn đĩnh đạc, khuôn mặt bị miếng vải đen che khuất hơn phân nửa, trông có hơi quen thuộc. Đặc biệt là đôi mắt, cho y cảm giác như đã từng thấy qua.
Đáng tiếc, ký ức trống rỗng, y không nhớ ra được gì cả.
"Chi Chúc."
Phương Chi Chúc thoát ra khỏi mạch suy nghĩ miên man, nhìn về phía Vệ Ương: "Ngươi sao rồi?"
Vệ Ương lắc đầu: "Chi Chúc, ta còn tưởng......Ngươi sẽ không tới."
Phương Chi Chúc cảm thấy bất đắc dĩ.
Y biết vì sao Vệ Ương lại có suy nghĩ này —— hai tháng trước, Vệ Ương đuổi tới Thành gia, xém chút nữa đã động thủ giết chết Thành Viêm. Lần đó Vệ Ương đã xin lỗi nên sự việc kết thúc rồi, Vệ Ương cũng bảo đảm với Phương Chi Chúc sau này sẽ không tái phạm nữa. Nhưng khoảng thời gian dài sau đó, Phương Chi Chúc luôn nhớ đến cảnh tượng kia cùng với đôi mắt tràn ngập sát khí của Vệ Ương.
Cảm xúc của con người không thể che giấu hoàn toàn nên Vệ Ương đương nhiên cảm nhận được, vì thế hắn không tin Phương Chi Chúc sẽ đến cứu hắn.
Một Vệ Ương lòng đầy bất an như vậy, Phương Chi Chúc không thể nào nghĩ hắn và kẻ hung ác có thể thản nhiên nói giết người là cùng một người.
Phương Chi Chúc có chút bối rối, còn có —— còn có chút đau lòng không thể nói rõ.
Vệ Ương vẫn nhìn chằm chằm y, dường như muốn nói lại thôi.
Phương Chi Chúc yên lặng thở dài, nói: "Hiện tại chúng ta bị nhốt ở đây, ta cũng không cách nào cứu ngươi."
Vệ Ương mấp máy môi, trông đáng thương vô cùng.
Phương Chi Chúc: "......Nhưng ta sẽ không mặc kệ ngươi."
Vệ Ương: "Thật sao?"
Phương Chi Chúc: "Cũng đã ở đây rồi —— Nói chính sự trước, người kia là ai?"
Vệ Ương lắc đầu, Phương Chi Chúc ngạc nhiên hỏi: "Vậy hắn bắt ngươi làm gì?"
Vệ Ương: "Có lẽ là kẻ thù cũ."
Phương Chi Chúc suy nghĩ, nhưng không hỏi tiếp nữa. Hiện tại chuyện cần làm là thoát khỏi nơi này, những thứ khác không quan trọng.
Hai người nhìn nhau, Phương Chi Chúc đứng dậy múc hai chén nước, xem xét một chút: "Không có vấn đề gì." – rồi uống một chén. Nước mát lạnh không có chút nhiệt độ nào, phản chiếu hình ảnh Phương Chi Chúc nhẹ nhàng xao động. Phương Chi Chúc nhìn hình ảnh gợn sóng của mình thì cảm thấy thú vị, thử chớp chớp mắt.
Đôi mắt phản chiếu trong nước dao động, gợn sóng lăn tăn.
Phương Chi Chúc hơi sững sờ, đột nhiên hiểu vì sao nam tử kia trông quen mắt.