Lúc Hứa Tắc thức dậy với cảm giác khô nóng khắp người thì trong phòng đã bao phủ một mảng màu vàng ấm áp, đã là buổi chiều rồi.
Chiếc quạt vẫn đang thổi, Hứa Tắc kéo chăn xuống một chút, hít một hơi dài. Lúc này cậu đang nằm thẳng, quay đầu lại, Hứa Tắc sững sờ nhìn cái ghế trước bàn học, Lục Hách Dương vẫn ngồi ở đó, một tay chống cằm, tựa như đang nhìn cậu.
Ánh chiều tà xuyên qua rèm cửa chiếu vào Lục Hách Dương, khiến cho cả người anh trông có vẻ rất không chân thật.
Con ngươi của Hứa Tắc chậm rãi chuyển động mấy lần, ánh mắt chậm rãi và cẩn thận nhìn từ ngón tay, bả vai, cằm, mũi cho đến lông mày của Lục Hách Dương. Hai mắt cậu chưa đủ tỉnh táo, lông mi rủ xuống, là trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Nếu như nói việc Lục Hách Dương tới nhà cậu vào buổi trưa là sự thật, vậy thì Hứa Tắc tin chắc rằng Lục Hách Dương của hiện tại thật sự là cậu đang nằm mơ.
Nếu không cậu sẽ không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt Lục Hách Dương như thế này.
Hứa Tắc không thường xuyên mơ thấy Lục Hách Dương, một năm chưa đến vài lần. Cậu không hy vọng sẽ mơ thấy, bởi vì khoảng cách giữa giấc mơ và hiện thực quá lớn, rất dễ khiến tâm trạng của con người ta xuống dốc sau khi tỉnh dậy. Nhưng mỗi khi mơ thấy, Hứa Tắc đều vô cùng trân trọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play