Tối thứ sáu, Số 17 đến hậu trường, chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, cậu mở tủ nhét cặp sách vào trong. Cậu để lại rất ít dấu vết ở đây, mỗi lần đến đây trong cặp đều chỉ có một đôi găng tay đấm bốc, một cái quần thể thao, một hộp thuốc màu và mấy thứ thuốc đơn giản, xong việc thì đều mang đi hết.
Cũng giống như một kiểu nhân viên công sở sẽ từ chức và rời đi bất cứ lúc nào, từ trước đến nay không bao giờ đặt thêm đồ đạc gì của mình.
Trong phòng vẫn còn vài võ sĩ đang ngồi uống rượu hoặc hút thuốc nhưng không ai nói chuyện cả. Đợi đến khi Số 17 đứng dậy trước tủ, một võ sĩ mới mở miệng: "Đấu với Eric, nhóc đúng là không sợ chết."
Số 17 đóng cửa tủ lại, xé miếng dán ở cổ tay găng tay, cậu hơi cúi đầu, đứng ở bóng tối trong góc khuất, không ai có thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu. Số 17 nói: "Nếu đã xếp với tôi thì tôi phải đấu thôi."
Các võ sĩ luôn có thái độ rất phức tạp đối với alpha 17 tuổi này, chướng mắt việc nhìn cậu mỗi tuần đều có trận phải đấu, chướng mắt cậu im lặng kiệm lời cứ đến rồi đi, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng cậu thật sự dựa vào thực lực mà đánh cho ra trò.
Ở nơi này, có người có thể đánh người bạn mà mình xưng anh gọi em dưới sàn đấu đến mức tàn phế, cũng có người bị việc báo thù làm mờ con mắt mà không tiếc mạng sống lên sàn đấu. Nếu so sánh thì Số 17, người từng bị bọn họ dè bỉu là 'giả nhân từ' và 'vờ lương thiện' vẫn chưa hề bay màu, ngược lại còn khiến cho người khác tín phục.
Có lẽ đây có thể được coi là lương tâm còn sót lại của thiếu niên, nhưng rất hiển nhiên, lương tâm không thích hợp để dùng ở nơi này, thậm chí còn rất không bình thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play