Edit - Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Vân Tịch Truyện (Giới Mạt)

Chương 404. Vương phi phẫn nộ


11 tháng

trướctiếp

(có lỗi chính tả xin góp ý) 

------------------------🐇-----------------------

'Chỉ cho quan đốt nhà, không cho dân thắp đèn', dùng câu này để hình dung sự bá đạo của Long Phi Dạ tương đối phù hợp. 

Hắn bảo thủ, tựa hồ là chỉ yêu cầu đối với người khác, còn chính mình thì không hề tuân thủ. Hai phe thế lực ở hồ Huyễn Hải ít cũng có trăm người, toàn bộ đều đang nhìn bọn họ, Long Phi Dạ lại không để ai vào mắt, ôm hôn Hàn Vân Tịch, vô cùng say đắm. 

Lúc mới đầu Hàn Vân Tịch còn có chút ngượng ngùng, nhưng dần dần, bị Long Phi Dạ miệng lưỡi khiêu khích, nàng cũng bất cứ giá nào. Chuyện thành công tốt đẹp vui vẻ như vậy, quả thật nên ăn mừng! 

'Cổ nhân' Long Phi Dạ cũng cởi mở như vậy, nàng còn e ngại cái gì chứ?! (cổ trong 'cổ đại' k phải cổ trong 'cổ độc')

Nhiều người nhìn hơn nữa thì cũng tùy ý bọn họ nhìn đi! Nàng và Long Phi Dạ là vợ chồng hợp pháp, hôn nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa! 

Rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền thoải mái đáp lại Long Phi Dạ, miệng lưỡi dây dưa, vừa như cự tuyệt vừa như trêu đùa, Long Phi Dạ bị khiêu khích càng hôn mãnh liệt hơn, càng hôn càng sâu. 

Bách Lý Minh Hương xấu hổ đỏ mặt không dám nhìn, ngay cả đám nam nhân cũng cảm thấy ngại vì màn tình cảm này, rối rít dời đi tầm mắt. 

Hai người không xem ai ra gì này, cũng đủ rồi đấy! 

Bên này hôn say đắm, bên kia ngư công quăng lưới đánh cá với khí thế ngất trời, tạc cái hố băng lớn như vậy, bắt cá còn nhanh hơn rất nhiều so với bắt trong ngư nhãn. 

Không ai biết bình dược kia của Hàn Vân Tịch chứa cái gì, nhưng cá bắt lên đều mạnh khỏe nhảy đành đạch, điều này đủ chứng minh bình dược kia tuyệt không phải độc. 

Thật ra thì bình sứ kia đích thực là độc, là một loại độc có mùi hương tương tự như mồi câu, một bình nhỏ cũng đủ để khuếch tán khắp hồ. 

Loại độc này có thời gian độc phát rất dài, ít nhất một hai ngày mới có thể phát tác, hơn nữa lượng độc mà cơ thể cá có thể hấp thu vô cùng nhỏ, cho nên, cá sau khi trúng độc sẽ chỉ xuất hiện triệu chứng nóng nảy kích động mà thôi, người ăn vào sẽ không bị nhiễm độc. 

Cho dù là cao thủ độc thuật Quân Diệc Tà cũng không phát hiện được, bởi vì độc này đến từ hiện đại. 

Thời gian một hai ngày, cá bắt lên sớm đã bị băng phong, ai còn nhìn thấy con cá nóng nảy khác thường chứ! 

Về phần lũ cá trong hồ, tất cả đều chen chúc tranh dưỡng khí, vốn là ồn ào nhốn nháo, không hề nhìn ra dấu hiệu nóng nảy. 

Nếu nói Hàn Vân Tịch dùng mồi nhử cá, cũng không phải không đúng. 

Quân Diệc Tà lúc đầu còn nhìn chằm chằm Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, nhưng thấy bọn họ say đắm mãnh liệt như thế, đến cuối cùng hắn cũng không nhìn nổi vô thức dời mắt đi. 

Hắn phí nhiều tâm sức như vậy là vì muốn có được tiền cược để đổi giải dược với Hàn Vân Tịch, ai ngờ được nhìn thấy thành công ở trước mắt rồi lại thất bại trong gang tấc! 

Hắn không cam lòng, cực kỳ không cam lòng! 

"Buông ta ra!" Quân Diệt Tà thấp giọng quát Âu Dương Ninh Nặc đang giữa chặt hắn. 

"Khang vương điện hạ, Ngư Châu đảo cấm võ, ngài ngàn vạn lần đừng kích động!" Âu Dương Ninh Nặc thấp giọng nhắc nhở. 

"Bản vương nhớ! Ngươi buông tay!" Quân Diệc Tà lạnh lùng nói, vệt âm hiểm thoáng qua trong mắt. 

Âu Dương Ninh Nặc dẫu sao cũng đồng hành cùng Quân Diệc Tà, một khi Quân Diệc vì vi phạm cấm kỵ mà chết đi, hắn cũng sẽ bị liên lụy, cho nên hắn vẫn không buông tay. 

Lúc này, Long Phi Dạ đã buông Hàn Vân Tịch ra, Hàn Vân Tịch cúi đầu thẹn thùng, đẹp đến mức nao lòng. 

Long Phi Dạ cũng cúi đầu nhìn nàng, con ngươi đen láy sâu thâm mấy phần, tựa như có thể hút người vào trong đó. 

Hắn vô cùng ngoài ý muốn, nữ nhân này lại đáp lại hắn, thật lớn mật! 

Hàn Vân Tịch biết Long Phi Dạ đang nhìn mình, cũng rất rõ ràng chính mình vừa mới làm gì. 

Lúc trước nàng còn chưa xác định rõ tâm ý của Long Phi Dạ, nhưng khoảng thời gian gần đây này, nàng cơ hồ đã có thể xác định tâm ý của hắn. (câu này bị lỗi lặp từ, đọc loạn qá) 

Tình yêu nam nữ, chỉ đơn giản như vậy thôi, sợ cái gì?! 

Cho dù là thẹn thùng đỏ mặt, nàng vẫn lớn mật ngẩng đầu lên đón ánh mắt của Long Phi Dạ, bên trong ánh mắt đó lộ ra sự cưng chiều, nàng cười đặc biệt kiêu ngạo: “Điện hạ, thần thiếp làm đẹp không?”

Long Phi Dạ đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cười lên ha hả: “Đều rất đẹp!”

Đều? 

Hàn Vân Tịch hỏi là chuyện bắt cá, nhưng Long Phi Dạ trả lời lại không chỉ chuyện đó, mà còn có chuyện nàng vừa đáp lại hắn. 

Hàn Vân Tịch không biết nói gì cho phải, người này quả thật khiến người ta không còn lời nào để nói! 

Hai người liếc mắt đưa tình, ngược lại đám người xung quanh đã sắp nhịn hết nổi! 

Đang lúc Long Phi Dạ Và Hàn Vân Tịch nhìn nhau mập mờ, một tiếng cười lạnh tràn ngập khinh thường vang lên cắt đứt: “Mùi vị của Hàn Vân Tịch chẳng qua chỉ như vậy!”

Nói lời này, trừ Quân Diệc Tà ra còn có thể là ai!

Tim Hàn Vân Tịch hẫng một nhịp, lập tức trợn mắt nhìn sang, tên súc sinh này có ý gì? 

Sắc mặt Long Phi Dạ đại biến, quay phắt qua nhìn Quân Diệc Tà, tức giận: “Ngươi có ý gì?”

Ý trong những lời này của Quân Diệc Tà không khỏi qua phức tạp! 

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, mơ hồ tưởng tượng ra gì đó, lại sợ hãi không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà suy đoán. 

Quân Diệc Tà nói như vậy, chẳng lẽ hắn cũng từng nếm qua mùi vị của Hàn Vân Tịch? 

Trừ cái ý này, còn có thể là ý gì đây? 

Trừ loại tình huống này, còn có tình huống gì lại có thể để cho hắn nói ra những lời như vậy? 

Ánh mắt những người xung quanh rất phức tạp, nhóm ngư công cũng dừng động tác nhìn qua. 

Chuyện này quá động trời! 

Loại chuyện này đối với nữ nhân mà nói là sự nhục nhã lớn nhất, đối với nam nhân mà nói là sự sỉ nhục lớn nhất! 

Đáy mắt Âu Dương Ninh Nặc thoáng qua sự phức tạp, giờ hắn mới hiểu được câu kia của Quân Diệc Tà là ý gì - bản vương nhớ! 

Ngư Châu đảo cấm võ, cho nên dù Quân Diệc Tà có nói gì, làm ra chuyện gì, thì Long Phi Dạ cũng không thể bắt hắn thế nào. 

Nghĩ như vậy, Âu Dương Ninh Nặc giống như phải bỏng, vội vàng buông Quân Diệc Tà ra, giống như muốn phủi sạch quan hệ với hắn ta. 

Tên này không phải đã thực sự làm gì chứ? Trò đùa này không khỏi quá lớn rồi?! 

Long Phi Dạ cũng không phải dễ chọc như vậy đâu! 

Thành công hấp dẫn sự chú ý của Long Phi Dạ, sự châm chọc nơi khỏa miệng Quân Diệc Tà càng đậm hơn, “Có ý gì ư? Chính phi của ngươi hẳn là rõ nhất!”

“Quân Diệc Tà, miệng của ngươi sạch sẽ chút cho ta!”

Hàn Vân Tịch giận dữ, bước dài tới trước mặt Quân Diệc Tà, nâng bàn tay lên, chỉ cần hạ tay xuống là có thể tát vào mặt hắn, nhưng cuối cùng nàng vẫn kiềm chế không đánh! 

Bàn tay trên không trung nắm chặt thành đấm, nàng hung hăng thu tay về. 

Một tát này nếu đánh xuống, nàng và Long Phi Dạ cùng mọi người sẽ thất bại trong gang tấc, vi phạm cấm kỵ Ngư Châu đảo chẳng những sẽ bị đuổi đi, mà một con cá cũng đừng mơ mang theo. 

Mặc dù vô cùng giận dữ, nhưng nàng không thể để trúng quỷ kế của Quân Diệc Tà. 

Nhưng hành vi giận dữ của nàng lại khiến mọi người trợn mắt há mồm, Tần vương phi phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ giữa nàng ta và Quân Diệc Tà... thật có gì? 

"Tần vương phi kích động gì vậy, chuyện lúc trước... ha ha!" Quân Diệc Tà càn rỡ cười to, ra vẻ muốn nói lại thôi. 

Quả đấm của Long Phi Dạ nắm chặt tới mức kêu răn rắc, “Quân Diệc Tà, ngươi rốt cuộc có ý gì?”

Quân Diệc Tà hếch cằm, khiêu khích nhìn bằng nữa con mắt, phách lối nói: “Ý trên mặt chữ, mùi vị của Tần vương phi cũng chỉ như vậy!”

"Không phải như hắn nói!" Hàn Vân Tịch vội giải thích. 

Vừa nói xong nàng liền hối hận, Quân Diệc Tà thực ra chưa nói gì, nàng lại hấp tấp đi giải thích, ngược lại giống như giấu đầu hở đuôi. 

"Ha ha, Tần vương phi, bản vương đã nói gì hả?" Quân Diệc Tà cười lớn. 

Liên quan tới việc kia, mặc dù Quân Diệc Tà còn chưa kịp làm gì, nhưng đối với nữ nhân, Hàn Vân Tịch thật đã thua thiệt, Long Phi Dạ thật sự mất mặt. Nhưng dù thế thì cũng không ai biết. 

Mà tại nơi đây, trong trường hợp này công khai chuyện kia, thì mạt mũi Long Phi Dạ sẽ thật mất hết. (đoạn này edit quá loạn) 

Khá lắm Quân Diệc Tà, hắn hôm nay lại muốn phanh phui trước mặt mọi người. 

Việc đã đến nước này, Hàn Vân Tịch cũng không cách nào giấu giếm nữa, nàng chỉ có thể đối mặt. 

"Quân Diệc Tà, độc thuật ngươi không bằng bản vương phi, bức bản vương phi giao giải dược ra không thành, lại vô liêm sỉ lấy chuyện giở trò đồi bại quấy rối ra để uy hiếp bản vương phi. Cũng may bản vương phi được người cứu giúp, mới có thể bảo toàn thuần khiết. Ngươi hôm nay đánh không lại Tần vương, lại lôi chuyện xưa ra nói, quả thật không biết xấu hổ!" Hàn Vân Tịch tức giận chỉ trích, mạch lạc rõ ràng (nguyên văn là 'thản thản đãng đãng', tớ k pt dịch từ này thế nào nên tự ý chém, ai pt xin giúp đỡ!!). 

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch vừa dứt lời, Quân Diệc Tà liền cười lên ha hả: “Bảo toàn thuần khiết? Tần vương phi, ngươi... chắc chắn chứ?”

Lời này vừa ra, toàn trường lặng ngắt như tờ, yên lặng tới mức có thể nghe rõ mồn một tiếng ca nhảy nước chảy. 

Sắc mặt Long Phi Dạ hàn triệt tới cực điểm, cả người cũng an tĩnh tới cực điểm. 

"Quân Diệc Tà, ngươi câm miệng cho ta!" Hàn Vân Tịch vô cùng giận dữ. 

“Thế nào, Tần vương phi sợ bản vương nói ra cái gì không nên nói sao?”

Quân Diệc Tà ha ha cười lớn, Hàn Vân Tịch thông minh tới đâu đi nữa, đối mặt vói loại chuyện này còn có thể làm gì được hắn chứ?! 

Loại chuện này yêu cầu là chứng cứ, Hàn Vân Tịch là nữ tử đã gả đi, đi đâu tìm chứng cứ để chứng minh mình thuần khiết đây? 

Hàn Vân Tịch phẫn nộ tới đôi mắt đỏ ngầu, nàng biết Quân Diệc Tà cố ý hãm hại, loại chuyện này nàng có trăm cái miệng cũng không thể thanh minh. 

Tin tưởng nàng, tự sẽ tin tưởng; không tin, nàng có nói gì cũng vô ích. 

Hàn Vân Tịch nhìn Long Phi Dạ, lại thấy Long Phi Dạ cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hàn triệt thấu xương. 

Nàng hoảng hốt, mở miệng muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại im lặng. 

Rõ ràng vừa rồi còn răng môi quấn quýt, thâm tình hôn nhau, vì sao lúc này ánh mắt lại xa lạ tới vậy? 

Long Phi Dạ, ánh mắt này của chàng là ý gì? 

Nghi ngờ sao? Trách cứ sao? 

Cho nên...ngươi không tin ta nói sao? (vì thất vọng và tức giận cho nên đổi xưng hô) 

Lúc đó nếu không phải bởi vì ngươi nóng lòng cứu Đoan Mộc Dao, thì ta cũng sẽ không bị Quân Diệc Tà bắt đi!

Thái độ của ngươi bây giờ là sao?! 

"Có vẻ Tần vương không biết chuyện này nhỉ, ha ha!" Quân Diệc Tà nói năng tùy tiện, ý vị thâm trường. 

Ánh mắt hàn triệt của Long Phi Dạ dần híp thành một đường thẳng, cả người tản mát ra sát khí đáng sợ, không gian vốn lạnh giá chợt như lại lạnh hơn, mọi người xung quanh đều bất giác rùng mình. 

Hàn Vân Tịch cũng lạnh, nhưng nàng lạnh không chỉ là thân thể, mà còn có trái tim. 

Long Phi Dạ, ngươi khiến ta rất thất vọng! 

Hàn Vân Tịch phẫn hận, quyết tuyệt tránh ánh mắt Long Phi Dạ, lạnh lẽo nhìn Quân Diệc Tà, ngay trước mặt mọi người, nàng cởi áo choàng lông hồ xuống, dứt khoát vén tay áo lên, đem cánh tay ngọc giơ cao. 

Cánh tay trắng ngần mảnh mai, đẹp như bạch ngọc, nổi bậc trên làn da tuyết trắng đó là một nốt thủ cung sa đỏ như máu. 

"Quân Diệc Tà, bản vương phi thuần khiết ở đây! Nhìn cho kỹ! Quấy rối không thành lại ác ý làm nhục, ngươi có ý gì? Dùng thủ đoạn như vậy đối phó một nữ nhân, ngươi còn xem là đàn ông sao?" Hàn Vân Tịch băng lãnh chất vấn, chữ chữ âm vang.

Nàng một thân y phục đơn bạc, bóng người gầy nhỏ, nhưng lại quật cường như trúc, ngạo cốt bất phàm, nàng đứng đó giơ cao cánh tay, khiến người ta sinh ra một loại cảm giác - đỉnh thiên lập địa! 

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Quân Diệc Tà cũng lặng ngắt... 

Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn vệt đỏ kia trên cánh tay Hàn Vân Tịch, sau khi khiếp sợ qua đi lại vô thức đau lòng cho nàng. 

Thế nhân đồn đãi Tần vương phi được Tần vương thịnh sủng, chấp chưởng Tần vương phủ, nhưng có ai ngờ tới, nữ nhân này tới nay vẫn còn trong trắng, là thân hoàn bích?! 

-----------------------------------------------------------------------------

Chưa từng thấy ai vô liêm sỉ, bỉ ổi, hèn hạ, đê tiện,.....như tên [mượn lời Tịch tỷ] súc sinh QDT, cưỡng bức vợ người ta hãnh diện tự hào lắm sao, chuyện không nói có, không phải đàn ông, không phải con người, chửi súc sinh thì quá sĩ nhục đám gia súc gia cầm,.. Quả thực quá ghê tởm!!!! 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp