Anh Thất Hứa Rồi

Chương 6: Dường như cậu rất thích nói lời xin lỗi/ cảm ơn?


7 tháng


(Như Hoa Như Mộng dịch ạ !)

 

[ Giải thích tên chương này một chút! Nguyên văn là: "宋歉与向谢" ý chỉ Tống Hoài Thời khi gặp Hướng Du rất hay nói lời xin lỗi, còn Hướng Du thì thường nói cảm ơn. Mình không biết dịch sao cho đúng nên tên chương này là do mình tự đặt ạ. Nếu như ai có cách dịch tốt hơn có thể góp ý cho mình, mình sẽ sửa ạ! Cảm ơn mọi người ghé qua xem! ]

 

_

“Bang ! bang ! bang !”

Vài tiếng súng bắn chào vang lên, đại hội thể thao ở Du Trung chính thức bắt đầu.

“Bây giờ, đang tiến đến gần là đội hoa của trường trung học Du Hiệp. Họ...”

Cuộc diễu hành của các vận động viên được phát trên đài phát thanh đang vang dội khắp nơi trong khuôn viên trường. Trường học treo những lá cờ đầy màu sắc rực rỡ. 

Di chuyển vào lễ đài đầu tiên là học sinh khối 10, sau đó là học sinh khối 11, khối 12 không tham gia.

Toàn bộ học sinh khối 11 đều đang chờ đợi tới lượt diễu hành, không có giáo viên trông coi trật tự, học sinh tụ tập chia thành từng nhóm nhỏ hai, ba người trò chuyện.

“Khương Vận, đồng phục lớp cậu trông đẹp quá. Nhìn đồng phục lớp chúng tôi đi, quê mùa chết mất.”

“Ha ha ha ha ha...gu thẩm mĩ của chủ nhiệm lớp cậu vốn dĩ đã thể hiện rõ ràng như này rồi.”

“........”

Hướng Du cũng cười với bọn họ mấy tiếng  nhưng ánh mắt cô lại không nhịn được mà nhìn về phía lớp của Tống Hoài Thời. Xung quang đông nghịt người, cô căn bản không thể nhìn thấy được cậu. Hướng Du đứng đó thêm một lúc rồi báo cáo với giáo viên đi đến nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh nằm ở bên phía phòng học khối tự nhiên, khi đi ngang qua đó, Hướng Du nhìn về đằng sau biển hiệu lớp tám vài lần nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tống Hoài Thời. Cô đành thu hồi tầm mắt, quay người đi vào nhà vệ sinh. Đợi cô rửa tay xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hướng Du không may đụng phải một cái đầu rồng.

"Bạn học, thật ngại quá !" 

Người cầm đầu con rồng từ bên kia đi tới, đang định nói lời xin lỗi thì nhìn thấy gương mặt của cô.

“Hướng Du ?”

Hướng Du ôm đầu ngẩng mặt lên, Tống Hoài Thời tay cầm đầu rồng đang đứng ở trước mặt cô.

“Sao cậu dừng lại vậy, Hoài Thời ?”

“Tiến lên xem đi, đường hành lang bị chặn rồi.”

Phía sau đầu rồng truyền đến một giọng nói thúc giục, Hướng Du lùi lại mấy bước. Tống Hoài Thời mỉm cười xin lỗi, giơ một tay lên ra hiệu "tạm biệt" rồi cầm gậy đi về phía trước.

Đợi con rồng đều được mang ra khỏi hành lang, Hướng Du mới đi theo đằng sau đuôi rồng.

“Ôi, tiểu tỷ tỷ là cậu đấy à ?”

Chàng trai cầm đuôi con rồng quay người sang chào hỏi. Hướng Du nhận ra cậu là người đã ném bóng vào mình trước đó, ngơ ngác vẫy tay chào lại.

“Hi”

Cô nhìn vào chiếc đuôi rồng trước mắt, nói:

“Lớp cậu định múa rồng à ?”

Nam sinh lấy tay lắc lắc đuôi rồng một cách kiêu hãnh.

“Đúng thế, oai phong lắm phải không ?”

Hướng Du liếc nhìn người đang ôm đầu rồng đi phía trước, cười khúc khích:

“Ừm, rất oai phong.”

*

Đội múa rồng dừng lại ở lớp tám, Tống Hoài Thời đang đứng đầu đội hình. Hướng Du từ đây phải đi ngang qua đó để trở về lớp, khi đi qua thì bị Tống Hoài Thời nhìn thấy gọi lại. 

“Hướng Du”

Cô thả bước chân đi chậm lại, hơi nghiêng người nhìn sang.

“Có chuyện gì sao ?”

Tống Hoài Thời một tay cầm gậy, mắt anh nhìn lên trán cô.

“Vừa rồi có đụng phải chỗ nào của cậu không ?”

Hướng Du đặt ngón tay lên trên trán mình:

“Không có, chỉ là bị chạm vào một chút.”

“Xin lỗi cậu nhé.”

“Không việc gì đâu.”

Hướng Du đưa mắt nhìn về phía đầu con rồng, đánh giá:

“Rất đẹp !”

Tống Hoài Thời mỉm cười.

“Là người đẹp hay rồng đẹp ?”

Hướng Du ngớ người ra một lúc, sau đó cô tỏ ra bản thân đang rất phân vân, nhìn cậu rồi lại nhìn đầu con rồng. Tống Hoài Thời bị dáng vẻ này của cô chọc cho cười.

“Đừng nhìn nữa, cậu cứ nói sự thật đi.”

Hướng Du thu hồi bộ dạng của mình, chân thành nói:

“Người đẹp !”

Thực sự rất đẹp, tuy cậu mặc quần áo không quá khác so với bình thường, chính là đồng phục học sinh. Nhưng không biết vì sao, Tống Hoài Thời hôm nay lại trông chói mắt hơn thường ngày rất nhiều.

Mang hơi thở của thiếu niên. 

Tống Hoài Thời cũng theo đó mà mỉm cười, rồi khen cô một câu:

“Cậu hôm nay cũng rất đẹp !”

Hướng Du vừa nghe vậy, má hơi ửng hồng. Ngón tay không tự chủ được mà bất giác sờ lên mũi, cô ngại ngùng quay mặt nhìn ra phía khác.

Đồng phục của lớp bọn họ là bộ đồ thủy thủ mang phong cách Nhật Bản, do vậy khi mặc lên sẽ có chút khác biệt với đồng phục họ thường hay mặc. Hướng Du rất gầy, cũng không tính là cao. Nhưng đôi chân của cô vừa thon gọn lại vừa thẳng, dáng người cũng cân đối nên trang phục hôm nay phù hợp như được thiết kế dành riêng cho Hướng Du.

Cô có ngoại hình không tầm thường một chút nào, đặc biệt là đôi mắt. Hướng Du có cặp mắt hai mí, đôi mắt vừa đen vừa sáng. Toàn bộ đều toát lên vẻ linh hoạt, xinh đẹp. Dáng người cô trông nhỏ nhắn dễ thương, kèm theo mái tóc đuôi ngựa buộc cao tràn đầy cảm giác thanh xuân.

“Này, Tống công tử.”

Hai người đang nói chuyện, một nam sinh từ đâu bước đến, cậu vòng tay qua vai Tống Hoài Thời, ánh mắt bắt đầu đặt lên người Hướng Du.

Tống Hoài Thời dùng một tay che mắt nam sinh, đẩy người cậu ra.

“Cậu đang làm cái gì đấy ?”

Nam sinh hất cằm về phía Hướng Du.

“Tôi xem cậu có phải đang tán gái hay không.”

Gương mặt Hướng Du vốn đã đỏ giờ đây càng đỏ hơn. Tống Hoài Thời giơ khuỷu tay đánh vào người nam sinh.

“Đừng nói lung tung, một người bạn mà thôi.”

Cậu quay người lại giới thiệu với Hướng Du.

“Đây là bạn thưở nhỏ của tôi, cậu ta cũng quen biết với Lục Giai Tuệ, con người không được nghiêm chỉnh cho lắm, cậu đừng có để ý. Cậu ta tên Từ Tuyên Lâm.”

Từ Tuyên Lâm đẩy Tống Hoài Thời ra.

“Chào bạn học nhé, tôi tên là Từ Tuyên Lâm.”

Đối với lời giới thiệu vừa rồi của Tống Hoài Thời, Từ Tuyên Lâm có chút bất mãn.

“Đừng nghe Tống Hoài Thời nói bậy, tôi không có không nghiêm chỉnh như cậu ta nói đâu.”

Hướng Du bật cười: “Tớ tên Hướng Du, Hướng trong phương hướng, Du trong du mộc.”

Từ Tuyên Lâm tính tình sôi nổi, là kiểu người hề hước như Tống Hoài Thời đã nói. Lời cậu nói ra vô cùng thú vị, đối với người lần đầu gặp mặt là Hướng Du cậu cũng không tỏ ra xa lạ, hoàn toàn tự mang đến sự thân quen. Chỉ cần có cậu ở đây, bầu không khí của cuộc nói chuyện sẽ không có dấu hiệu hạ nhiệt.

“Cậu không biết đó thôi, với cái gương mặt này của Tống Hoài Thời quả thật như người ta nói là vận may đều đặt lên người hắn. Chỉ dựa vào việc lấy được đầu rồng mà nói, các bạn nữ lớp chúng tôi đã hoàn toàn đứng lên ủng hộ cậu ta lấy đầu rồng. Cậu biết lúc đấy chủ nhiệm lớp tôi nói gì không ?”

Từ Tuyên Lâm đứng đó nói một cách sống động, bắt chước theo cách nói của giáo viên chủ nhiệm lớp mình.

“Thầy nói là: Như bạn Tống Hoài Thời đây, chính là bộ mặt của lớp chúng ta. Bạn ấy giành được đầu rồng và đứng ở vị trí đó sẽ đại diện cho hình ảnh của lớp mình. Các em hãy nhìn gương mặt này đi, trông đẹp trai như vậy... !”

“Chủ nhiệm lớp tôi sắp dâng cậu ta lên thờ bái luôn rồi ! !”

Hướng Du không khỏi bật cười, Tống Hoài Thời nghe thế cũng cười nói: “Đây chẳng phải sự thật hay sao ?”

“Tống Hoài Thời, cậu không biết xấu hổ à? Nếu luận về nhan sắc thì tôi cũng không kém cậu là bao, tôi cũng rất đẹp đấy nhé, được không ?”

"Được, được, được." Tống Hoài Thời cười nói.

“Nếu cậu bớt nói nhảm, tôi khẳng định sức hấp dẫn của cậu sẽ càng tăng thêm một bậc.”

“Thật không ?”

Thấy Từ Tuyên Lâm đang đứng đó say sưa tự luyến, Tống Hoài Thời quay sang nói với Hướng Du.

“Cậu nên ít tiếp xúc với cậu ta, đồ tra nam đó.”

“Tống Hoài Thời, tôi nghe thấy được nhé !”

Hướng Du đứng một bên thấy Từ Tuyên Lâm vội vàng đuổi theo muốn đánh Tống Hoài Thời thì nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Đội phía trước bắt đầu di chuyển, có lẽ là khối 11 đã phải diễu hành. Hướng Du liền nhanh chóng chào tạm biệt với mấy người Tống Hoài Thời rồi trở về lớp của mình. 

Sau khi Hướng Du rời đi, Từ Tuyên Lâm mới chịu dừng tay, đứng tại nơi thở hồng hộc.

“Cậu cả ngày hôm nay ra ngoài mà không bôi nhọ tôi thì sẽ chết à ?”

Tống Hoài Thời nhướng mày: “Vu khống gì chứ? Vốn dĩ đã là sự thật.”

Nhìn thái độ vừa rồi của Từ Tuyên Lâm, Tống Hoài Thời thừa biết cậu muốn nói chuyện cùng với Hướng Du. Tên này nghĩ gì cơ chứ, chút tâm tư này của cậu đối với người đã quen thân mười một năm là Tống Hoài Thời đây còn không hiểu rõ hay sao?

Thật ra, Tống Hoài Thời vừa rồi chỉ lo Hướng Du vì tâm tư đơn thuần mà bị Từ Tuyên Lâm lừa gạt đi mà thôi. Xét cho cùng thì cái tên này có vẻ ngoài cũng khá đẹp trai, mồm miệng lại dẻo, khi theo đuổi người còn có rất nhiều thủ đoạn.

Từ Tuyên Lâm liếc nhìn anh một cái.

“Có gì đó sai sai nhé Tống công tử, từ khi nào mà tôi muốn bắt chuyện với con gái, cậu lại thích xen vào chuyện như vậy ?”

“Mấy người bạn gái trước đây của cậu đối với cậu đều không phải cậu tình tôi nguyện à, cậu đừng hòng làm lỡ dở cậu ấy, người ta là học sinh giỏi đấy.”

Tống Hoài Thời giơ ngón tay cái lên.

“Nếu cậu còn lo nghĩ đến chuyện này thì cẩn thận Lục Giai Tuệ tới đánh cậu.”

Từ Tuyên Lâm gay gắt nói:

“Tôi không phải là học sinh giỏi? Tôi cũng học lớp chọn đó nhé !”

Tống Hoài Thời đưa mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới.

“Nhìn cậu chỗ nào giống với dáng vẻ của học sinh giỏi cơ chứ ?”

Từ Tuyên Lâm đang muốn phản bác thì nghe thấy trong đám người có người gọi Tống Hoài Thời. Tống Hoài Thời đáp lại rồi bắt đầu rời đi. Khi đi ngang qua Từ Tuyên Lâm, cậu vỗ vỗ vai hắn nói:

“Về sau cậu đừng có mà cứ dán cặp mắt vào người con gái nhà người ta, nhìn người ta như vậy, con gái nhìn thấy cậu chỗ nào cũng không ổn.”

*

Lễ khai mạc kết thúc, đại hội thể thao của trường mới chính thức bắt đầu.

Hạng mục mà Hướng Du tham gia lần này được diễn ra vào ngày thứ hai của đại hội thể thao, ngày đầu tiên không có hạng mục của cô.

Ở vòng sơ loại của cuộc thi 100 mét nữ vào buổi sáng, Lục Giai Tuệ đã vượt qua và đến vòng chung kết nên từ đầu giờ chiều đã có vài người đến khu vực nghỉ ngơi của sân vận động.

Ngồi được một lúc, Hướng Du chuẩn bị đi đến căn tin mua nước. Lục Giai Tuệ thấy vậy liền nói:

“Cậu đi mua nước à? Có cần chúng tớ đi với cậu không ?”

Hướng Du xua tay.

“Thôi cậu đừng đi, lát nữa cậu còn phải thi nữa mà, tớ đi rất nhanh sẽ về thôi.”

Lục Giai Tuệ gật gật đầu.

*

Hướng Du đứng trước tủ lạnh chọn đồ uống, cô đang phân vân không biết nên chọn loại gì. Trong căn tin có rất nhiều đồ uống khác nhau, nhất thời Hướng Du không biết nên chọn cái nào.

Khi cô đang do dự, một bàn tay đột nhiên từ sau tai cô đưa tới, lấy đi một chai nước khoáng. Hướng Du lùi về sau mấy bước, đang định để đối phương chọn trước thì nghe thấy một giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền tới.

“Cậu uống gì thế ?”

Nghe được âm thanh quen thuộc, Hướng Du ngẩng đầu lên nhìn cậu. Tống Hoài Thời vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện trên môi, giơ ngón tay chỉ vào tủ lạnh.

“Cậu muốn uống gì không ?”

Hướng Du nhớ tới lần trước cậu đề nghị muốn mời cô uống nước, vốn dĩ cô nghĩ cậu đang nói đùa nên đã đồng ý với lời nói đó. 

Không thể ngờ rằng cậu thực sự sẽ mời cô.

Hướng Du còn chưa nói lời nào, Tống Hoài Thời đã chỉ vào bình trà ô long vị đào.

“Cái này à? Tôi thấy cậu rất thích đào.”

Không biết bởi vì sao, mặc dù không biết Tống Hoài Thời từ đâu mà biết được việc này, nhưng Hướng Du vẫn luôn cảm thấy cậu đang nhắc tới mùi hương bột giặt quần áo trước kia.

Hướng Du nhất thời cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa tức giận, tùy ý gật gật đầu. Tống Hoài Thời thấy vậy liền lấy một chai đi đến chỗ thanh toán hóa đơn.

Sau khi hai người rời khỏi căn tin, Tống Hoài Thời mở nắp chai nước đưa cho cô. Hướng Du giơ tay nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Tống Hoài Thời dường như luôn có thể chạm đến trái tim mọi người chỉ bằng một số chi tiết nhỏ.

"Trùng hợp thật đó, sao tớ lúc nào cũng có thể gặp được cậu nhỉ." Hướng Du đỏ mặt thì thầm.

Tống Hoài Thời cùng cô đi đến sân vận động, nghe được vậy liền nói:

“Du Trung nhỏ mà !”

Nói chuyện với nhau được mấy câu, Tống Hoài Thời đột nhiên cười nói:

"Cậu thật sự rất thích nói cảm ơn nhỉ." 

Hướng Du cúi đầu: “Đó là phép lịch sự.”

Cô nghĩ tới đủ thể loại về Tống Hoài Thời, vặn ngược lại: “Không phải cậu cũng rất thích nói lời xin lỗi à ?”

Tống Hoài Thời sửng sốt một lúc, mãi khi nhớ ra điều gì đó đã xảy ra trước đây mới phản ứng lại. Cậu bật cười thành tiếng :

"Vậy sao? Thế hai chúng ta có duyên thật đấy, một người "cảm ơn", một người “xin lỗi.”

Hướng Du theo đó mà cong môi cười. 

"Đến lúc ấy tôi đặt cho cậu một cái biệt danh, cậu sẽ trở thành Hướng Tạ.

Hướng Du nói: “Thế cậu sẽ thành Tống Khiểm ?”

(Tạ-谢: cảm ơn; Khiểm-歉: xin lỗi)

Tống Hoài Thời trêu chọc: “Cậu thật sự rất giỏi suy luận từ cái này sang cái kia.”

Hướng Du mỉm cười.

Hai người đi đến chỗ nghỉ ngơi của sân vận động liền tách ra. Hướng Du vừa trở về vị trí ngồi của mình, Lục Giai Tuệ đã tiến tới hỏi.

“Cậu và Tống Hoài Thời đã xảy ra chuyện gì vậy ?”

Hướng Du bày ra vẻ mặt khó hiểu.

“Tớ và Tống Hoài Thời có chuyện gì cơ ?”

“Đừng làm bộ nữa, tớ vừa thấy cậu và Tống Hoài Thời cùng nhau trở về, hai người có phải trốn sau lưng tớ lén lút có tiến triển gì mới !”

Hướng Du mỉm cười đẩy Lục Giai Tuệ ra nơi khác:

“Vừa rồi chúng tớ trùng hợp gặp nhau ở căn tin thôi, không có nghĩ nhiều như cậu thế đâu.”

Lục Giai Tuệ nghe vậy duỗi người nói:

“Không phải do tớ nghĩ nhiều, vừa nãy Tống Hoài Thời đến đây đưa đồ ăn cho chúng ta nhưng cậu không có mặt, tớ còn thấy tiếc cho cậu vì hiếm hoi có được lần gặp mặt mà cậu lại không gặp được. Thế cậu ta chỉ hỏi tớ một câu sao cậu lại không ở đây, tớ mới nói cậu đi mua nước rồi.”

Hướng Du sửng sốt.

Cô liếc nhìn về phía lớp tám. Từ góc độ này, Hướng Du có thể nhìn thấy phía sau khuôn mặt của Tống Hoài Thời đang ngồi trên bậc thềm. Cậu đang cầm chai nước trên tay, nghiêng đầu nói chuyện với những người xung quanh.

Cô dường như không chỉ còn cảm giác mới lạ nữa rồi.

*

“Cậu đi đâu mà tôi tìm mãi không thấy người ?”

Từ Tuyên Lâm nhìn thoáng qua chai nước trong tay Tống Hoài Thời.

“Cậu lại đi mua nước? Cậu là trâu nước đó à, nãy không phải vừa mua hay sao ?”

Tống Hoài Thời liếc nhìn người đang uống nước bên cạnh, đột nhiên mỉm cười.

“Không muốn uống cái này nữa thì mua cái mới thôi.”

Từ Tuyên Lâm phàn nàn: “Cậu kén chọn thật đấy !”

Tống Hoài Thời mỉm cười không nói gì.

Mua nước, nhưng chỉ là việc phụ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play