Lúc về tới nhà không lâu thì hai người họ nhận được điện thoại của con gái Hạ Kim Ý: “Sức khỏe bà già đó thế nào rồi bố mẹ? Có phải hồi quang phản chiếu không? Con bảo này, sao bà già đó đã một trăm linh tám tuổi rồi mà còn sống êm đẹp thế không biết? Đúng rồi, bà già đó có nói với bố mẹ về việc của võ đường Tiêu Dao không? Làm lớn như vầy mà chả hiểu sao bà già kia thà quyên góp tiền đi tu sửa trường học cũng không chịu giúp đỡ con cháu trong nhà nữa.

Nói thật chứ cho mấy người nhà họ Hạ mình vào có phải hay hơn không? Bố mẹ có khuyên bà già kia tý nào không? Dù trước đây có giận thì cũng nhiều năm như vậy rồi, giận gì thì cũng nên nguôi ngoai đi chứ.Bà ta lớn tuổi như vậy rồi dùng chút quyền lực tạo phúc cho con cháu nhà họ Hạ mình một chút không được à?”Nghe giọng nói chanh chua của Hạ Kim Ý, trong lòng Kim Huệ cực kỳ khó chịu, bà ấy hơi hơi hé miệng nhưng cũng không biết nên nói cái gì.

Bọn họ không dạy dỗ đứa con gái này cho tử tế nên hậu quả là gì thì bọn họ cũng chỉ có thể nhận lấy.Hạ Tiến Tài thấy Kim Huệ không nhịn được lại rơi nước mắt thì đưa cho bà ấy hai tờ khăn giấy rồi cướp lấy điện thoại trong tay vợ mình, vừa mở miệng đã nói: “Bà cụ nhìn rất phấn chấn, chắc sống thêm mấy thập niên nữa cũng không có vấn đề gì đâu.

Bố thấy dù bà cụ có sống tới một trăm năm mươi tuổi cũng không có gì là bất ngờ.”“Bố đang nói cái gì vậy? Người thời này sao có thể sống thọ đến mức ấy chứ?”“Ý Ý à, có một câu như này: vạn sự đều có khả năng xảy ra.”Bên Hạ Kim Ý yên lặng trong chốc lát rồi nói thầm: “Đúng thật là, thế mà có thể sống lâu đến vậy, tuổi thọ của bà già này đúng là dài thật.” Rất nhanh bà ta không rối rắm việc này nữa: “Vậy không biết chờ tới bao giờ nữa, à bố mẹ này, con muốn mua một căn nhà bên này.

Mặt tiền rất tốt, trước đây con có chút quan hệ nên người ta cũng để lại cho con một căn, giờ con chỉ thiếu chút tiền nữa là mua được rồi.

Bố mẹ còn tiền tiết kiệm không? Giúp con chút đi mà.”“Tất cả số tiền tiết kiệm mấy năm không phải cho con hết rồi à? Giờ không có tiền tiết kiệm nữa đâu.” Hạ Tiến Tài xụ mặt nói, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, việc này khiến hắn nhớ lại rất nhiều việc nên hắn đã hiểu loại cảm giác này rồi.“Vậy sao? Vậy thì bố mẹ bán luôn căn nhà hiện tại luôn đi.Dù sao thì căn nhà kia trên thị trường cũng không tăng giá được bao nhiêu.

Bố mẹ đều già cả rồi mà cứ không chịu đổi căn mới.

Giờ thừa dịp này bố mẹ bán căn nhà đó rồi dọn tới nhà con luôn, cả nhà chúng ta ở một chỗ cũng khá tốt, vừa lúc có thể lấy số tiền bán nhà đó đi mua nhà ở đây.

Để con tính, dù rằng còn thiếu một chút cơ mà bên con vẫn đủ để bù vào một chút, hai người không cần nhọc lòng gì khác đâu ha.”Cảm thấy bên Hạ Tiến Tài vẫn không có tiếng gì nên Hạ Kim Ý không nhịn được mà giục vài câu.Thật ra là Hạ Tiến Tài đã giận tới mức suýt ngất, cũng may mà Kim Huệ lanh tay lẹ mắt đỡ được ông ta.Sau khi dựa vào sô pha Hạ Tiến Tài cắn răng gằn từng chữ một: “Bán nhà? Không có chuyện tao bán nhà đâu, mày đừng mơ tưởng nữa.”“Sao bố lại như vậy chứ? Không phải con đang suy xét cho tương lai lâu dài à? Suy tính lâu dài thì bán nhà ở đây là có lời nhất rồi còn gì, dù giá nhà ở một ít huyện nhỏ đang không ngừng giảm xuống nhưng giá nhà ở thành phố lớn từ trước đến nay đều chỉ tăng lên thôi.

Chuyện này…”“Được rồi, không có chuyện bán nhà, sau này đừng nói với tao về việc này nữa.”Nói xong Hạ Tiến Tài cúp điện thoại.“Ông thế nào rồi.”Hạ Tiến Tài đè đè ngực: “Hạ Kim Ý hơn bốn mươi rồi mà còn muốn mê hoặc tôi bán nhà để góp tiền cho nó mua nhà, đây chắc là báo ứng của chúng ta rồi Kim Huệ à?”“Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta không chịu bán thì Ý Ý cũng không dám làm gì mình đâu.”“Bà nói xem, lúc trước không biết mẹ có khổ sở như chúng ta bây giờ không nữa?” Hạ Tiến Tài hỏi.Kim Huệ yên lặng, đương nhiên rồi, việc này còn phải hỏi à?“Chúng ta cũng chẳng có bao nhiêu thời gian nữa, khoảng thời gian còn lại tôi muốn nhìn mẹ thêm một chút.” Hạ Tiến Tài nắm tay Kim Huệ: “Bà đi không?”“Đi, tôi cũng muốn thấy mẹ thêm một chút.” Kim Huệ cười: “Vài năm nữa chúng ta một là không đi nổi hai là xuống mồ, lúc ấy muốn gặp mẹ thì cũng không gặp được nữa rồi.”… “Lớp trẻ mấy đứa đúng là quá lười biếng.

Rõ ràng phương pháp kéo dài tuổi thọ ở chỗ này cũng không chịu vận động, cứ để chúng ta phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là thế nào.” Trần Vinh Bảo vỗ vỗ Hạ Tiến Tài đang ngồi ở ghế đá xem Bạch Xu Hoà luyện kiếm: “Nhóc con, rảnh rỗi thì đi luyện kiếm nhiều một chút, đảm bảo nhóc có thể sống lâu thêm mấy năm nữa, lúc đi đường cũng sẽ nhanh nhẹn hơn.

Nhóc nhìn xem, mấy lão già hơn nhóc tận mấy chục tuổi cơ mà tuỳ tiện đứng mấy giờ cũng chẳng sao cả.

Nhóc xem nhóc xem, mới đứng một lúc không kêu eo đau thì lại kêu chuột rút, vậy là không được đâu đấy.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play