Lâm Phóng thừa nhận dung mạo của Hạo Nguyệt tiên tử quả thực là đệ nhất mỹ nhân như trong miệng người khác khen ngợi, nhưng dù khuôn mặt nàng có đẹp đến mấy thì cũng không giấu được sự thật, mắt chó coi thường người khác, cũng là hạng người nông cạn, Lâm Phóng lấy ra một miếng ngọc bội rồi lạnh lùng nói: "Đây là tín vật lúc trước khi hai nhà đính hôn, bây giờ ta sẽ trả lại cho ngươi."
Ninh Mông bình tĩnh cầm lấy ngọc bội.
Lâm Phóng lại duỗi tay ra: "Ngọc bội của ta."
"Xin lỗi, không tìm thấy."
Ninh Mông nói thật, nàng hoàn toàn không biết về ngọc bội, nhưng Lâm Phóng nghe được lời này lại nghĩ chỉ sợ nàng đã vứt ngọc bội kia đi từ lâu!
Lâm Phóng cũng là một nam nhân có cốt khí, mấy ngày nay tới giờ, hắn chịu không ít ánh mắt soi mói xem thường của người khác, hiện tại lại bị nữ nhân này sỉ nhục. Sắc mặt hắn tức giận đến tái mét: "Giỏi lắm Hạo Nguyệt tiên tử, nàng đúng là mắt chó coi thường người khác!"
Những lời nói mất kiểm soát của Lâm Phóng đã thành công thay đổi bầu không khí yên tĩnh trong đại điện.
Thanh Quân, người mặc đồ trắng, vẫn nheo mắt mỉm cười nhưng nụ cười trên môi đã nhạt hơn rất nhiều.
Ninh Mông mặt lạnh lùng, cho nên cũng không ai có thể thấy được biểu cảm của nàng có gì thay đổi, nàng vươn ra ngón tay chỉ vào mặt mình: "Ta? Mắt chó?"
"Hừ!" Khuôn mặt của Lâm Phóng có vài phần dữ tợn: "Tường đổ mọi người đẩy, kể cả mọi người đều khen ngợi Hạo Nguyệt tiên tử thì sao chứ? Nàng và đám hoa leo đầu tường nịnh nọt có khác gì nhua đâu chứ!"
Ninh Mông nghi ngờ tên nam chủ này bị mù, sau khi nàng xuyên qua đã soi gương, dung mạo thân thể này giống hệt nàng, trước nay nàng chưa bao giờ hoài nghi sự xinh đẹp của mình. Nhưng người này lại nói đôi mắt xinh đẹp của nàng là mắt chó, Ninh Mông khẽ cau mày nói: "Lâm công tử, ta nghĩ ngươi cần tìm đại phu khám một chút."
"Ngươi không cần mỉa mai ta như vậy." Lâm Phóng giống như núi lửa phun trào, hắn ngẩng đầu, nói từng chữ một: "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, đừng ức hiếp thiếu niên nghèo khó, Lâm Phóng ta một ngày nào đó sẽ đứng ở phía trên các ngươi!"
Giọng nói của hắn vang vọng trong đại điện, những lời nói kiên quyết và lạnh lùng như vậy, thật sự khiến lòng người run rẩy.
Thanh Quân ngồi ở tiền điện mỉm cười nhìn Đan Châu ở bên cạnh, ông ấy nhỏ giọng hỏi: "Sư đệ, gần Thái Cực Tông của chúng ta có sông không?"
Đan Châu cũng nhỏ giọng nói: "Sư muội chúng ta chưa bao giờ ghét bỏ hắn là người nghèo."
Lông mày Ninh Mông khẽ co giật, nàng đưa tay ra chặn đường Lâm Phóng, người đang giả vờ lạnh lùng chuẩn bị rời đi.
Lâm Phóng dùng ánh mắt không thiện ý nhìn Ninh Mông: "Ngươi còn muốn làm gì?"
"Ngươi nói nhiều như vậy, giờ đến lượt ta nói mấy câu." Vẻ mặt Ninh Mông bình tĩnh nói: "Xin hỏi sau khi lập hôn ước, chúng ta đã gặp nhau bao nhiêu lần rồi?"
Lâm Phóng chưa kịp trả lời, Ninh Mông lại lên tiếng: "Chúng ta thậm chí chưa bao giờ gặp nhau, chính những trưởng bối đã lập hôn ước và đưa chúng ta đến với nhau. Đúng vậy, sư phụ của ta cho phép ta kết thân với ngươi vì ngươi là thiên tài trong tu tiên. Nhưng Lâm gia của ngươi sao lại không phải là thấy ta là đệ tử thân truyền của Thái Cực Tông và có tương lai tu luyện đầy hứa hẹn mới nguyện ý đính thân với ta chứ?"
Lâm Phóng nói một cách không vui: "Trong mắt ngươi, hôn ước chỉ là một cuộc giao dịch?"
"Tại sao không phải là giao dịch chứ?" Ninh Mông bình tĩnh nói: "Cuộc đính thân của ta với ngươi đều có lợi cho Lâm gia và Thái Cực Tông chúng ta. Vốn dĩ chúng ta cũng không phải lưỡng tình tương duyệt mới đính thân, chỉ giống như làm ăn buôn bán, ta muốn mua một con heo giống nhưng hóa ra con heo giống kia đã bị thiến, ta còn còn cần thiết trả tiền mua sao?"
Thanh Quân mỉm cười như thường lệ.
Đan Châu ho khan một tiếng.
Sắc mặt của Lâm Phóng trở nên tái nhợt xanh mét: "Ngươi coi ta thành lợn giống?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT