Ninh Mông không tự chủ được lên tiếng nói: "Cậu.. Đang đợi tôi?"
"Ừ." Thẩm Dạng đứng dậy, đi tới trước mặt cô, đưa nắm hoa cúc trắng trong tay nhét vào trong ngực cô. Cậu mỉm cười dịu dàng, ánh mặt trời ấm áp, lúc này, trên người cậu dường như cũng có chút sức sống trẻ trung nào đó thuộc về một người thiếu niên: "Những bông hoa này là tặng cho chị."
Một người có thể thay đổi nhiều như vậy chỉ trong vài ngày sao?
Ninh Mông ngơ ngác, cho rằng mình nhìn thấy người em trai giống hệt cậu của mình, mùi hoa cúc thoang thoảng vương vấn trên chóp mũi cũng khiến chú ý của cô trở lại: "Sao cậu lại đưa cho tôi thứ này?"
"Bởi vì chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều, và.." Mí mắt cậu hơi nhíu lại, đôi mắt đen tràn đầy ánh sao ấm áp: "Khi nhìn thấy những bông hoa đẹp này, tôi lập tức nghĩ đến chị."
So với hoa trồng trong nhà kính, hoa dại có sức sống mãnh liệt và có khả năng thu hút côn trùng hút mật nhiều hơn.
Đây không phải lần đầu tiên Ninh Mông nhận hoa từ cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tự tay đưa hoa cho cô. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ của cậu hồi lâu mới lớn tiếng hỏi: "Xem ra mấy ngày nay cậu sống rất tốt."
Vết sẹo trên người đã giảm bớt, mặc dù vẫn mặc bộ đồng phục học sinh cũ nhưng sắc mặt không còn tái nhợt như trước mà đã có màu máu, thoạt nhìn cả người trông cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Thẩm Dạng cụp mắt nhìn cô, trong mắt mang theo nụ cười dịu dàng không hề che dấu chút nào: "Mẹ nói trước đây mẹ quá bận rộn với công việc nên không để ý tới tôi, bây giờ mẹ sẽ bắt đầu bù đắp."
"Vậy thì tốt rồi." Ninh Mông cũng bật cười, cô thật sự mừng cho cậu, vốn dĩ Thẩm Dạng và Thẩm Dục là anh em song sinh, trước đây cô từng nghĩ, mẹ cậu chẳng có lý do gì chỉ đối xử tốt với một người trong số họ mà phớt lờ người kia, ngay cả khi cô nghĩ kỹ về nó, cô vẫn sẽ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng..
Cô dường như không có lý do gì để can thiệp quá nhiều vào chuyện trong gia đình của cậu.
"Chị nhìn này." Cậu lấy chiếc móc khóa từ trong túi. Ngoài mặt dây chuyền bị hỏng, trên đó còn có một chiếc chìa khóa, cậu thỏa mãn nói như một đứa trẻ: "Mẹ đưa chìa khóa cửa cho tôi."
Ninh Mông khẽ mỉm cười: "Tốt lắm, về sau tan học cậu có thể về nhà rồi."
"Tôi muốn cảm ơn chị." Ánh mắt cậu hơi cong lên, nụ cười trong sáng và ấm áp.
"Cảm ơn tôi cái gì?"
Cậu nói: "Chị đã chăm sóc tôi và dạy tôi rất nhiều điều."
Ninh Mông không nhớ mình đã dạy cậu những gì nhưng nghĩ đến việc mình không còn phải nhìn thấy một thiếu niên ngồi ngoài đường qua đêm nữa, cô cảm thấy đây cũng không phải chuyện xấu.
Một chú chó con màu trắng từ đâu đó chạy tới rồi dừng lại dưới chân cô, Ninh Mông có chút thích thú. Cô cúi xuống, đưa tay sờ sờ vào đầu chú chó con, một tay giữ lấy chân nó, ngăn cản động tác của nó.
Ninh Mông ngước mắt lên.
Thiếu niên nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, cậu nhếch khóe môi và nói với giọng điệu trong trẻo, dịu dàng: "Tay chị đang sạch như vậy, lỡ bị bẩn thì phải làm sao?"
Ninh Mông hơi nhíu mày.
Chú chó con kia có lẽ đã cảm nhận được bầu không khí tồi tệ nên đã chạy về chỗ người chủ. Người phụ nữ vội vàng túm lấy dây xích chó đi ngang qua, lẩm bẩm: "Mày chạy nhanh như vậy, nếu bị người ta bắt đem bán thì tao cũng mặc kệ mày đấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT