“Nhàm chán?” Tôi cười lạnh nhìn Sử Đan rồi nói: “Có lúc nhìn thấy một chuyện nhàm chán nhưng chưa chắc nó đã nhàm chán thật đâu, kết quả của việc khinh thường nó có thể khiến anh mất mạng đấy.”
“Để tôi kể câu chuyện cuối cùng nào!”, tôi cầm lấy quyển sổ kí tên mình lên.
Thế nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, Tiết Nhu đã giành nói trước: “Không được kể chuyện mà tôi nghe rồi đâu đấy!”
Tôi đã trải qua không ít chuyện kỳ dị, nhưng đa số những chuyện đó tôi đều kể hết cho Tiết Nhu nghe rồi. Đã vậy, tôi chỉ có thể kể chuyện về “Mười Cỗ Quan Tài” mới được điều tra dạo gần đây.
“Hôm đó tôi đang xem phim ở rạp Hồng Kiều, nói đến Hồng Kiều có lẽ mọi người đều đã biết, nó là rạp chiếu phim lâu đời nhất trong thành phố này, có lịch sử từ mười tám năm trước. Có điều dạo gần đây người ta đồn rằng nó sẽ bị phá bỏ, vậy nên tôi mới vội vàng đến đó xem một bộ phim để làm kỉ niệm.”
“Khi bộ phim đang đến đoạn cao trào, màn hình đột nhiên dừng lại. Tiếp đến là một loạt những hình ảnh nhiễu loạn liên hồi, và rồi một đoạn phim cũ đã ố vàng bỗng xuất hiện. Hình ảnh rất mơ hồ, láng máng có thể nhìn thấy một nhóm người đang mặc mã quái thực hiện nghi thức gì đó. Sau đấy ống kính chuyển sang một chỗ khác, tôi nhìn thấy ở đó có một cái hố lớn được đào sẵn, rất nhiều người đang khiêng quan tài xuống hố.”
“Tôi giật mình thầm nghĩ, đây là tang lễ sao? Nếu như là tang lễ, vậy thì người chết trong đám tang này lại nhiều quá rồi! Bởi vì tôi vừa liếc mắt nhìn đã nhìn thấy những người kia phải khiêng ít nhất đến bảy, tám cái quan tài. Tôi còn chưa kịp nhìn kĩ, những hình ảnh đó lại đột ngột biến mất, rạp chiếu phim bỗng chốc chìm trong bóng tối, khán giả bắt đầu xôn xao cả lên. Đúng ngay lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng ầm ầm, toàn bộ mặt đất đều khẽ rung chuyển.”
“Không biết ai đó đã hét lên [Rạp phim sắp sập rồi!], tất cả mọi người đều lập tức bỏ chạy tán loạn, đợi đến lúc tôi chạy ra ngoài mới thấy, hoá ra trước cửa rạp đậu đầy xe máy ủi, máy xúc, tất cả đều đang hoạt động, phát ra tiếng kêu ầm ầm.”
“Mấy chục người nam có, nữ có, già có, trẻ có đều đang nắm chặt tay nhau xếp thành hàng ra sức ngăn cản những thứ máy móc to lớn trước mặt này. Tôi tò mò đứng lại nghe ngóng một chút mới biết thì ra chủ đầu tư muốn dỡ bỏ rạp chiếu phim này, nhưng những nhân viên làm việc ở đây và người nhà đang quyết liệt phản đối vì vấn đề bồi thường vẫn chưa được giải quyết.”
“Loại chuyện này báo chí đã đưa tin rất nhiều, nhưng một khi máy móc đã khởi động thì đừng nói là những người già ốm yếu, cho dù là thần tiên Phật Tổ, yêu ma quỷ quái, cũng chẳng có ai cản được ông trùm bất động sản kiếm tiền. Công tâm mà nói, kiến trúc của rạp Hồng Kiều rất đặc sắc, nó còn được xem là rạp chiếu phim đầu tiên ở thành phố, giá trị văn hoá rất lớn, phá đi như vậy cũng thật đáng tiếc.”
“Lát sau tôi thấy có mấy chiếc xe Audi chạy tới, bước xuống xe là một người đeo gọng kính bạch kim, tay xách túi LV. Tôi nhận ra anh ta là luật sư riêng của tập đoàn Đàm Thị, xem ra vụ thu hồi đất lần này lại liên quan tới bọn họ rồi.”
“Nghe nói cả nhà chủ tịch tập đoàn Đàm Thị đều chết bất đắc kì tử, hiện tại Đàm Thị do ai nắm giữ?” Lão Yên thắc mắc hỏi.
Tôi ngượng ngùng ho khan một tiếng rồi nói: “Lúc đó tôi cũng không biết, có điều nghe xong câu chuyện này mọi người sẽ biết thôi.”
“Anh chàng luật sư ấy vừa xuất hiện, nhanh như chớp đã có mấy chiếc xe khách chạy tới, xe vừa mở cửa hàng trăm thanh niên cao lớn lập tức lao xuống. Những tên này vừa bước xuống đã vây lấy đám người chân yếu tay mềm đang đứng biểu tình kia, dĩ nhiên họ làm sao đấu lại những thanh niên cao lớn này chứ, phòng tuyến vừa bị đổ sụp, xe máy xúc đã lập tức tiến vào.”
“Có một ông lão đứng đó còn vùng vẫy hét lớn: [Các người làm như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng!], nhưng bất luận ông ấy có la hét thế nào cũng không ngăn được những chiếc xe bằng thép khổng lồ ấy. Lúc nhìn thấy biển hiệu hàng chục năm tuổi của rạp Hồng Kiều bị phá dỡ, ngay bản thân tôi cũng không chịu nổi.”
“Ngày hôm sau lúc tôi đi ngang qua, rạp chiếu phim hôm qua vẫn còn được bảo tồn rất tốt nay đã trở thành một đống đổ nát, từng lớp đất đá được xe chuyên dụng xúc chở đi. Không bao lâu nữa, ngay cả một chút vết tích cho thấy rạp chiếu phim Hồng Kiều đã từng tồn tại cũng sẽ không còn nữa.”
“Qua thêm vài ngày, tôi lại đi ngang qua đó. Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng hét thất thanh, còn có rất nhiều người từ trong công trường chạy ra nữa. Tôi biết nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, thế là tôi lập tức chạy đến xem. Tôi thấy ở công trường có một cái hố rất lớn sâu đến mấy mét, từ mặt cắt của hố có thể thấy rõ, lớp thứ nhất của công trường là đất vàng, lớp thứ hai là đất đỏ, còn lớp cuối cùng lại là đất cát đen có lẫn lân tinh lấp lánh, hơn nữa còn có mùi chua nhàn nhạt.”
“Đây chẳng phải là đất nuôi thi thể mà người xưa thường đồn đại sao? Tôi thầm kinh ngạc. Nhưng điều khiến người ta càng ớn lạnh hơn nữa chính là, giữa đáy hố có một lỗ đen rất lớn, vô số những thứ lúc nhúc tuôn ra từ cái lỗ đen ấy giống như là một cái suối phun nước vậy. Tôi lại nhìn kĩ hơn, những thứ đó vậy mà lại là những con rắn.”
“Chẳng trách những công nhân ở đây đều bỏ chạy tán loạn, hàng ngàn con rắn kiểu này nhìn từ xa đã thấy sởn gai ốc, nếu như để bọn chúng bò vào trong thành phố, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Từ nhỏ tôi đã rất sợ rắn, cho nên vừa nhìn thấy cảnh tượng này tôi liền lập tức muốn chuồn mất.”
“Nào ngờ ngay lúc này phía sau tôi đột nhiên vang lên tiếng còi dồn dập, tôi quay đầu lại nhìn, liền thấy một chiếc ô tô nhỏ đang lao thẳng về phía mình. Lúc này, tôi muốn tránh cũng tránh không kịp, vội vàng khuỵu gối nhảy lên né qua đầu xe, thế nhưng hai chân lại cắm vào kính chắn gió. Chiếc xe đó sau khi đâm vào tôi vẫn không phanh lại, khiến cho cả người và xe đều rơi xuống cái hố kia.”
“Mặt trước của xe cắm thẳng xuống đất, còn tôi lại bị quán tính cực đại ném văng ra xa, kế đó hai mắt tôi bắt đầu tối sầm, bị ném xuống nền đất vừa khô vừa cứng. Đợi đến lúc định thần lại, tôi mới bàng hoàng nhận ra trời ạ mình đã thật sự bị ném xuống cái hố đen kia rồi.”
“Dựa vào ánh sáng từ cửa hố tôi nhận ra bản thân đang ở trong một cái hầm ngầm làm bằng đá phiến. Trên mặt đất và các bức tường trong hầm, khắp nơi đều là những con rắn cuộn tròn đang phát ra tiếng “khò khè”, thấy vậy tôi thật sự sợ đến hồn bay phách lạc, hận không thể lập tức nhảy ra khỏi nơi khủng khiếp này.”
“Thế nhưng lối ra trên đầu tôi áng chừng phải cao hai đến ba mét, trước khi tôi luyện được công phu nhẹ như chim bay thì đừng hòng có thể bò ra khỏi đây. Người ở bên ngoài đã bị rắn doạ chạy cả rồi, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên sẽ có ai đến đây cứu tôi. Thay vì ngồi yên chờ chết, chi bằng tự tìm xem còn con đường nào khác không, thế là tôi bật đèn pin điện thoại lên, quan sát đường hầm này một cách kĩ lưỡng.”
“Một đầu của đường hầm tối đen không nhìn thấy điểm cuối, ở một đầu khác lại lờ mờ có thể thấy được một cánh cửa màu đen, cánh cửa đó dẫn đến đâu nhỉ? Tôi cẩn thận lách qua những con rắn trên mặt đất, đi về phía cánh cửa đó, nhưng lúc tôi chỉ còn cách cửa chừng ba bước chân, tôi lại nhìn thấy dưới chân có một đường kẻ ngang màu đỏ.”
“Đường kẻ này có lẽ dùng sơn đỏ để vẽ, nhưng thời gian trôi qua nó đã trở thành một màu đỏ sẫm rất kỳ lạ. Từ xưa đến nay, màu đỏ thường được dùng để biểu thị sự cảnh báo, vậy có phải đường kẻ màu đỏ này đang cảnh báo mọi người không được bước gần tới cửa không? Lúc tôi còn đang thắc mắc, phía sau đột nhiên có tiếng hét lớn: [Đừng động vào cánh cửa đó.]”
“Tôi giật mình quay đầu lại, chợt thấy có một bóng người vụt biến mất trong bóng tối. Vừa nãy tôi không nghe thấy có tiếng ai từ trên kia nhảy xuống, lẽ nào người này đến từ đầu bên kia của đường hầm? Vậy nghĩa là đầu bên kia có lối thoát rồi, nghĩ đến đây, tôi vội vàng đuổi theo người đó.”
“Trong một nơi tối đen như thế này mà người đó vẫn có thể chạy với một tốc độ rất nhanh, chứng tỏ hắn vô cùng quen thuộc với đường hầm này. Tôi không dám kéo dài khoảng cách với hắn, lập tức dùng tốc độ chạy đua cự ly 100 mét đuổi theo. Thỉnh thoảng dưới chân giẫm phải thứ gì đó mềm mềm, tôi cũng không dám nghĩ tới đó là thứ gì nữa, chỉ biết nhắm mắt lao về phía trước.”
“Mắt thấy khoảng cách giữa tôi và người đó ngày càng gần, phía trước đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, người đàn ông đó chui vào trong luồng sáng rồi quay người lại đóng cửa rầm một cái, để lại tôi một mình trong bóng tối vô tận.”
“[Mau mở cửa!], tôi liều mạng đập cửa, nhưng đổi lại chỉ là tiếng khoá chốt leng keng. Tôi vội nói: [Ông mà khoá cửa thì tôi sẽ bị nhốt ở đây đến chết đó!”, người ở bên ngoài đáp: [Để đám đồng bọn khốn nạn của cậu đến cứu cậu đi!]”
“Tôi nghe thấy lời này liền lo lắng phát hoảng, vội vàng giải thích: [Ông lầm rồi, tôi không có đồng bọn với ai cả, tôi chỉ là người qua đường thôi!], người đó cười giễu rồi nói: [Chỉ là người qua đường làm sao tới được đây chứ?]”
Tiết Nhu nghe đến đây nhịn không được phì cười, ánh mắt của cô ấy rõ ràng đang nói với tôi rằng: “Đã sớm nói với cậu đừng có nhúng tay vào chuyện không đâu của người khác, không nghe lời mỹ nhân ắt gặp hoạ.”
Tôi ngượng ngùng cười rồi nói: “Tôi thật sự không biết phải giải thích với ông ta thế nào, người đó lại tiếp tục: [Nói cho các người biết, những con rắn này chỉ là cảnh cáo bước đầu thôi, tuyệt đối đừng động vào hai cánh cửa còn lại, nếu không hậu quả sẽ rất thảm đấy!], vừa nói xong tôi liền nghe thấy tiếng bước chân của ông ta ngày càng xa dần.”
“Tôi thử đập cửa thêm vài lần, nhưng nó vẫn không lay chuyển chút nào, chỉ đành xoay người chầm chậm đi về phía cửa hầm. Lúc này bên ngoài chợt vang lên tiếng còi xe cứu hoả, có vẻ như là đám rắn đó đã làm kinh động đến đội cứu hoả rồi. Quả nhiên không bao lâu sau, có người từ trên kia thò đầu xuống hỏi: [Bên dưới có ai không?]”
“Sau khi được lực lượng cứu hoả kéo ra khỏi hố, tôi mới nhận ra bên ngoài đang rất náo nhiệt! Không chỉ có đội cứu hoả mà còn có rất đông cảnh sát, cục vệ sinh, cục chăn nuôi, đang bận rộn truy bắt đám rắn.”
“Một vị cảnh sát đến nói với tôi: [Cậu bị chiếc xe này đụng trúng sau đó rơi xuống dưới hố phải không? Cảm thấy thế nào? Có cần đi bệnh viện không?], tôi sờ sờ người mình, ngoài trừ chỗ bị đụng trúng bầm một chút ra thì không còn gì đáng ngại, thế là tôi bèn nói không cần, tôi còn có chuyện quan trọng cần nói với người phụ trách công trường.”
“Cảnh sát dẫn người phụ trách đến, tôi kể lại toàn bộ tình hình cho anh ta nghe nhưng người phụ trách lại lập tức lắc đầu. Anh ta nói nơi đây chuẩn bị xây dựng những toà nhà cao tầng, muốn đặt móng cho bãi đổ xe dưới tầng hầm ít nhất cũng phải đào sâu thêm năm mét nữa mới đủ, cho nên đừng nói là rắn, dù bên dưới có chôn mìn cũng vẫn phải tiếp tục đào.”
“Thế nhưng cảnh sát và lực lượng cứu hoả đều rất lo lắng, bởi vì chỉ riêng những con rắn này đã làm họ lo đến sốt vó, nếu như còn xuất hiện thêm rắc rối khác, e là không ai chịu trách nhiệm nổi mất. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định sẽ để tôi dẫn theo cả ba bên phụ trách là đội cứu hoả, cảnh sát và bên giám sát công trình cùng nhau xuống dưới đó, xem xét tình hình cụ thể rồi quyết định sau.”
“Đường đi xuống lần này không còn quá đáng sợ nữa, bởi vì mấy người chúng tôi đều được mặc đồ bảo hộ, đeo mặt nạ dưỡng khí, cộng thêm trong tay mỗi người đều có một chiếc đèn pin cực sáng, không cần sợ hãi những loài rắn, chuột, côn trùng bên trong đường hầm nữa.”
“Chúng tôi đi đến chỗ cánh cửa đó, lần này tôi đã có thể nhìn kĩ hơn, cánh cửa này được làm bằng những tấm sắt dày, trên cửa có một công tắc kiểu bánh xe, khiến người nhìn cảm giác giống như là cửa kín chắn nước trên các con tàu vậy.”
“Đội trưởng đội cứu hộ đặt một tay lên cò quay, tay còn lại làm động tác ra hiệu cho chúng tôi chú ý. Anh ấy dùng lực kéo mạnh, những bộ phận đã rỉ sét trên cò quay phát ra tiếng “két” chói tai, sau đó “rầm” một cái, cửa sắt bị mở hé ra. Chúng tôi lập tức nghe thấy một tiếng động rất khẽ, giống như tiếng xì hơi vậy.”
“Cả người chúng tôi đều bị bịt kín, cho nên cơ thể không cảm nhận được gì cả, nhưng những con rắn ở hai bên tường đều đồng loại nhảy xuống lộp độp, đám rắn dưới mặt đất cũng liều mạng muốn bò ra ngoài, nhưng bò chưa được mấy bước đã đau đớn quằn quại rồi bất động. Đội trưởng đội cứu hoả là người đầu tiên có phản ứng, anh ấy hét lên [Có khí độc], sau đó dẫn đầu mọi người chạy ra ngoài, chúng tôi không ai dám ở lại, vội vàng giành đường mà chạy.”
“Leo lên đến nơi ai nấy đều thở hổn hển, đội trưởng đội cứu hoả lập tức lệnh cho mọi người dùng những miếng tôn lấp miệng hố lại, sau đó lại đổ thêm mấy lớp đất ở bên trên. Sau khi đã bịt chặt được miệng hố rồi, anh ấy mới tháo mặt nạ dưỡng khí ra, không ngừng nói thật may mắn. Cảnh sát trưởng hỏi anh ấy đó là khí độc gì, đội trưởng đội cứu hoả lấy thiết bị đo khí ra cho chúng tôi xem, hoá ra đây là Natri cyanide một chất cực độc, nếu không phải được người thần bí kia nhắc nhở, chỉ cần vừa mở cửa ra thôi, cái mạng nhỏ này của tôi đã lập tức bị bỏ lại ở đó rồi.”
“Giờ thì tất cả mọi người đều tin lời người thần bí kia nói, phía cảnh sát và lực lượng cứu hoả đều đồng loạt ban hành lệnh dừng thi công công trình. Đội cứu hoả đã cử chuyên giá đến hướng dẫn loại bỏ khí độc bên dưới hố, còn tôi lại được phía cảnh sát “mời” về, bọn họ muốn tôi nói rõ ở sau cánh cửa thứ ba rốt cuộc có gì.”
“Tôi nói đến khản cả cổ cảnh sát mới chịu tin là tôi căn bản không biết phía sau cánh cửa có gì nguy hiểm, bọn họ cũng rất muốn đi vào đường hầm để truy tìm tung tích của người thần bí đó, nhưng bởi vì khí độc vẫn chưa được trừ khử hoàn toàn, nên tạm thời họ đành phải từ bỏ.”
“Lúc tôi ra khỏi đồn cảnh sát thì trời cũng đã tối rồi, tiện đường tôi lại đi qua công trình ở rạp chiếu phim Hồng Kiều, người trên công trường vẫn đang bận rộn, những chiếc xe chở cacbon hoạt tính và các thiết bị lọc khác đang không ngừng được bơm vào trong. Phía sau cánh cửa thứ nhất là vô số những con rắn, còn sau cánh cửa thứ hai lại là khí độc vô hình có thể giết chết người, quả thật đều ghê gớm như nhau, vậy rốt cuộc phía sau cánh cửa thứ ba có thứ gì đáng sợ? Nếu như không giải được câu đố này, vậy thì nó sẽ là một mối đe doạ tiềm ẩn rất lớn đối với những công nhân trên công trường cũng như người dân xung quanh, tôi cảm thấy vẫn phải nên tìm cho ra người thần bí kia để hỏi cho rõ ràng mới được.”
“Tôi đứng ở trên cao, nhớ lại lúc trong đường hầm đã từng đi qua đi lại hai lần, tôi bắt đầu đi từ chỗ này, sau đó rẽ sang phía tay trái chạy khoảng 100 bước, ước tính khoảng chừng 60 mét, sau đó lại rẽ sang phải khoảng 40 độ, chạy thêm 50 bước nữa,…Theo cách tính này, lối ra của đường hầm có lẽ sẽ nằm gần toà nhà kí túc xá dành cho nhân viên của rạp chiếu phim.”
“Sau khi chắc chắn tôi lập tức đi về hướng kí túc xá, bởi vì toà nhà đó cũng sắp bị phá huỷ rồi, cho nên hiện giờ có lẽ những người ở đây cũng đã dọn đi hết, cả toà nhà chỉ còn lại ngọn đèn ở tầng trên cùng là vẫn còn đang ngoan cố cháy sáng, có vẻ như chủ nhân của ngọn đèn này chính là mục tiêu mà tôi muốn tìm kiếm.”
“Tôi từ trong đống đổ nát khó khăn lắm mới trèo lên được đến tầng cao nhất, cánh cửa sắt của ngôi nhà sáng đèn kia đang được buộc vào tường bằng ba, bốn sợi xích sắt. Tôi thầm nghĩ như thế này có khoa trương quá không, cánh cửa cũ nát thế này rồi lẽ nào còn sợ có người lái xe tăng đến cướp đi mất sao? Nào ngờ tôi vừa gõ cửa, bên trong đã vang lên tiếng chửi thề rất lớn: [Các người là quân súc vật khốn nạn, ăn thịt không biết nhả xương, có bản lĩnh thì xông vào đây, ông đây đánh một trận với các người.]”
“Nghe vậy trong lòng tôi vừa kinh ngạc vừa thích thú, không sai, đây chính là giọng của người thần bí trong đường hầm, tôi vội giải thích: [Ông này, tôi không phải đến để dỡ nhà, tôi là người rơi xuống hầm hôm nọ đó, ông nhớ không?]”
“Có người từ trong phòng bước ra, sau khi nhìn rõ tôi nhận ra chính là ông ta, ông lão tổ chức biểu tình hôm nọ, ông ấy cảnh giác nhìn tôi rồi nói: [Làm gì?], tôi đáp: [Cháu muốn biết chuyện trong đường hầm], ông ấy lập tức nổi cơn thịnh nộ nói: [Chẳng có gì để nói cả, bảo những tên khốn đó đi chết hết đi.]”
“Tôi nghĩ có lẽ việc cưỡng chế phá dỡ nơi này đã khiến ông lão tức giận không nhẹ, thế là tôi bèn nhỏ giọng nói: [Ông à, cháu biết những người này thật đáng chết, nhưng nhân công ở công trường cũng là người vô tội mà, nếu như họ chết rồi, vậy vợ con họ ở quê nhà phải làm sao đây?]”
“Sắc mặt của ông lão đã dịu đi không ít, ông lắc đầu nói: [Tôi đã cảnh báo họ rồi, nhưng họ không tin.], tôi liền đáp: [Họ tin mà, nếu không hôm nay làm sao có thể cứu được nhiều người như vậy? Có điều bọn họ vẫn phải mở cánh cửa thứ ba ra, nếu như bí mật của cánh cửa thứ ba không được tiết lộ, có thể họ vẫn sẽ gặp nguy hiểm.]”
“Ông lão đột nhiên thở dài rồi nói: [Cậu sẽ không tin đâu, nói ra cũng chẳng ai tin, bọn họ sẽ chỉ cho rằng tôi là một kẻ điên cổ xuý cho việc mê tín mà thôi.] Tôi sửng sờ, cổ xuý mê tín? Lẽ nào phía sau cánh cửa thứ ba có vật tâm linh gì đó ư? Tôi vội thanh minh: [Ông ơi, cháu tin, cháu chuyên điều tra về những vụ cổ quái kỳ lạ, ví dụ như nhà ma trên đường Hoà Bình, toà nhà Hưng Vân đẫm máu, còn có lời nguyền ở công xưởng Hướng Dương, những chuyện này cháu đều đã từng điều tra qua, không tin để cháu kể ông nghe!]”
“Ông lão đưa mắt nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng nói: [Được rồi, bất kể cậu tin hay không, tôi nói với cậu cũng xem như làm tròn phần trách nhiệm cuối cùng của mình], ông ấy mở cửa mời tôi vào nhà, tôi thấy bên trong chẳng khác nào nhà kho của một xưởng phim cả, khắp nơi đều chất đầy những cuộn phim cũ và chiếu máy chiếu lạc hậu.”
“[Rạp phim đã bị tháo dỡ, những thứ cũ kĩ này cũng không ai cần nữa.], ông lão buồn bã giải thích: [Thế nhưng đối với tôi mấy chục năm qua dù sao cũng có cảm tình, vậy nên tôi đã gom chúng lại, chúng ta xem một bộ phim trước nhé!]”
“Tôi định nói là, hay nói chuyện quan trọng trước đi, hơn nữa mấy bộ phim cũ này không hợp khẩu vị với tôi cho lắm, thế nhưng phim vừa bật lên, tôi đã lập tức nuốt hết những lời định nói vào bụng. Bởi vì thứ đang chiếu trên màn hình chính là đoạn phim cũ kỳ lạ mà tôi chưa kịp xem hết ngày hôm đó.”
“Ông lão giải thích với tôi rằng, đây là cuộn phim được quay vào năm rạp phim Hồng Kiều khởi công xây dựng. Khởi công? Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, tại sao khởi công lại phải chôn quan tài xuống đó? Lần đầu tiên nhìn thấy tôi còn cho rằng đây là một đám tang tập thể nữa.”
“Ông lão nói, trước khi rạp Hồng Kiều được xây dựng, nơi này chỉ là một cái ao hôi thối, thế nhưng ông chủ đã nhìn thấy xung quanh là khu dân cư đông đúc, doanh nghiệp cũng phát triển, thế nên ông ấy muốn lấp ao lại để xây dựng một nhà hát lớn. Có điều bậc thầy phong thuỷ số một thành phố lúc bấy giờ là Chiết Bán Chi lại cho rằng không phải ngẫu nhiên mà nơi này lại trở thành một cái ao hôi thối, người xưa có câu cực thịnh ắt suy, nơi này chính là tử huyệt của sự thịnh vượng.”
“Tử huyệt giống như con mắt âm trong thái cực đồ vậy, là nơi tích tụ âm khí cực lớn, nếu như không tin cứ rút cạn nước hồ, đào sâu xuống ba tấc đất, nhất định sẽ thấy được thứ đất nuôi thi thể màu đen, có mùi chua. Bề ngoài rạp hát giống như một nấm mồ lớn, bên trong lại càng điên đảo âm dương, ban ngày vẫn ẩn chứa bóng tối. Nếu như xây dựng nhà hát ở đây, nhất định hung càng thêm hung, tai hoạ khôn lường.”
“Mới đầu ông chủ không tin, thế nhưng vừa rút cạn nước ao, đào sâu ba tấc đất, quả nhiên nhìn thấy đất nuôi thi thể, có điều lúc này ông ấy đã chuẩn bị đủ vật liệu để khởi công, nếu như không xây dựng nhà hát vậy thì sẽ thiệt hại rất nhiều, vậy nên chỉ đành tìm Chiết Bán Chi xin cách hoá giải.”
“Chiết Bán Chi đó đã dạy cho ông chủ cách xây dựng trận đồ phong thuỷ “Nhất ngõ, nhị phòng, tam cung” dưới nền móng của nơi này. Nhất ngõ ngoằn nghoèo dùng làm nơi chứa những loại độc trùng như rắn rết bò cạp, nhị phòng bố trí đầy những ống sắt rỗng cắm vào đất để hấp thụ khí độc trong đất, tam cung thiết lập mười cái quan tài để trấn yểm, để những cô hồn dã quỷ bị con mắt âm kia dẫn dắt có nơi dung thân. Như vậy có thể loại bỏ được ảnh hưởng xấu của mắt âm, rước thêm tài vận.”
“Quả nhiên, sau khi bố trí mọi thứ y vậy, khách nườm nượp kéo đến rạp phim Hồng Kiều, tiền giống hệt như nước từ khắp nơi chảy vào túi ông chủ. Thế nhưng, Chiết Bán Chi cũng đã từng cảnh báo, một khi cửa địa cung đã đóng lại, thì vĩnh viễn không được để nó nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa, nếu không âm khí được giải phóng thì hậu quả sẽ rất khó lường.”
“[Bây giờ hậu quả sau khi mở nhất ngõ, nhị phòng cậu cũng đã nhìn thấy rồi, rắn độc, khí độc những thứ này đều hữu hình nên có thể giải quyết được. Tuy nhiên thứ ở phía sau cánh cửa thứ ba…], nói đến đây ông lão lại cười lạnh một tiếng.”
“Tôi vội hỏi tiếp, nếu mở cánh cửa thứ ba thì sẽ thế nào? Ông lão trầm mặc nói: [Quan tài hiện thế, giết người vô số, phàm là những ai nhìn thấy mười cỗ quan tài này đều sẽ bị ma quỷ đòi mạng, nhất định phải chết.]”
“Ông lão nhìn thấy vẻ mặt khó tin của tôi, thở dài nói: [Bỏ đi, từ đời cha đến đời tôi, cả hai đời đều đã gìn giữ bí mật này suốt 80 năm, chẳng ngờ cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi tai hoạ, đây cũng là ý trời! Cậu đi đi, chuyện này cũng không phải là việc cậu có thể lo liệu được!]”
“Tôi rời khỏi toà nhà cũ quay trở về công trường, nhìn thấy những công nhân đang bận rộn chạy đông chạy tây, trong lòng thật sự rất mâu thuẫn. Nếu nói phía sau cánh cửa thứ ba có thú dữ hoặc nước lũ thì tốt rồi, nhưng nếu nói bên trong có ma, cho dù tôi tin, thì cũng không thể đi nói với người khác như vậy được.”.
đam mỹ hài“Có lẽ ngày mai khi khí độc đã được xử lý sạch sẽ, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ mở cánh cửa thứ ba ra. Người nhìn thấy mười cỗ quan tài thật sự sẽ chết sao? Tôi không biết, thế nhưng trên đời này thật sự có những chuyện không thể giải thích được, giống như địa cung này có thể thu hút rắn và hấp thụ khí độc vậy. Lỡ như lời ông lão nói là thật, vậy há chẳng phải tôi thấy chết mà không cứu ư?”
“Tôi nghiến răng, quyết định vẫn là nên nói ra, bất kể bọn họ có tin hay không, ít nhất tôi cũng giống như ông lão đó, làm tròn trách nhiệm tối thiểu của mình. Tôi đến tìm người phụ trách công trường, sau đó dùng giọng chắc nịt nói cho anh ta biết bí mật của cánh cửa thứ ba, tuy nhiên chuyện này bắt buộc phải thảo luận với chủ của anh ta mới được.”
“Người phụ trách do dự một lúc, nếu như bình thường anh ta nhất định sẽ cho rằng tôi điên rồi, sẽ nói: [Cậu tưởng rằng chủ tôi là người nhà của cậu à, muốn gặp là gặp?], thế nhưng sau khi chứng kiến sự việc lạ lùng hôm qua, anh ta đã bắt đầu sợ hãi, dù sao thì anh ta cũng không đủ khả năng chịu trách nhiệm cho bất cứ vấn đề nghiêm trọng nào có thể xảy ra. Có điều anh ta chỉ đồng ý thay tôi báo cáo lại, còn về việc chủ của anh ta có muốn gặp tôi hay không lại là vấn đề khác.”
“Nào ngờ chủ công trình vừa nghe điện thoại xong đã lập tức đồng ý gặp tôi. Sau khi tôi đem mọi chuyện kể lại với cô ấy, cô ấy không chỉ đồng ý huỷ bỏ kế hoạch xây dựng toà nhà mới, còn chấp nhận sau khi lấp cái hố đó lại sẽ xây dựng một công viên cho mọi người tự do tham quan.”
“Không phải chứ?” Lão Yên kinh ngạc nói, “Bảo sao mà Đàm Thị lại bỏ số tiền lớn ra thu mua lại khu đất của Hồng Kiều, không xây dựng cao ốc ngược lại còn chịu lỗ xây một cái công viên, hoá ra là do công lao của cậu à?”
“Thật ra cũng không tính là công lao của tôi.” Tôi đỏ mặt nói, “Chỉ là bà chủ của Đàm Thị muốn làm việc tốt mà thôi.”
“Vậy rốt cuộc sau đó các người có nhìn thấy mười cỗ quan tài không?” Sử Đan thiếu kiên nhẫn hỏi.
“Không nhìn thấy!” Tôi đáp, “Sau khi xử lý xong khí độc, chúng tôi đã đi vào trong cánh cửa thứ hai xem thử, thạch thất bên trong đúng như những gì ông lão kia nói, vách tường và sàn đầy những lỗ thủng. Cuối thạch thất chính là cánh cửa thứ ba, đó là một cánh cửa gỗ màu đỏ sẫm, bên trên dán đầy bùa chú và dòng chữ cảnh báo [Bước vào ắt chết]. Chúng tôi cảm thấy đến đây là đủ rồi, cứ để mười cỗ quan tài đó mãi mãi trở thành bí ẩn đi.]”
“Sao tôi lại cứ cảm thấy câu chuyện của cậu vẫn chưa hoàn chỉnh, chủ nhân mới của tập đoàn Đàm Thị có lẽ là một cô gái nhỉ?”, Tiết Nhu như cười như không nhìn tôi nói.
(*Bởi vì trong tiếng trung anh ấy/cô ấy đều phát âm là “ta” nên lúc nam chính kể lại đoạn nói chuyện với chủ nhân tập đoàn Đàm Thị chỉ gọi người đó là “ta” nên mọi người không biết đó là nam hay nữ.)
“Là một cô gái!” Tôi giật mình thừa nhận, nói đến đây có lẽ mọi người cũng đã biết chủ nhân của tập đoàn Đàm Thị là ai rồi. Đêm hôm đó quả thực còn xảy ra một số chuyện khác nữa, nhưng nơi này không thích hợp kể thêm, sau này có cơ hội tôi sẽ lén nói cho mọi người biết.
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông “ting ting”, liên tiếp mười hai tiếng, hoá ra đã đến mười hai giờ lúc nào mà chẳng ai hay.