Sử Đan không nói gì, cả căn phòng đều chìm vào im lặng. Ai cũng không chịu lên tiếng, chỉ sợ vừa mở miệng là sẽ bị Chu Tử Nhược “nguyền rủa”.
Tiết Nhu lại đột nhiên duỗi eo một cách lười nhát, sau đó uể oải nói: “Ai muốn nghe thứ nhàm chán như vậy chứ. Chuyện của anh đã kể xong chưa? Bây giờ đến lượt tiểu thư tôi đây phát biểu rồi.”
Tiết Nhu chẳng nói chẳng rằng giật lấy quyển sổ, ký tên mình lên một trang giấy trống, sau đó bắt đầu kể câu chuyện của cô ấy.
“Trong câu chuyện của mỗi người đều có những chỗ không thể nào lý giải được, tôi cũng vậy. Tôi cảm thấy thật sự rất kỳ lạ, hơn nữa đến giờ vẫn chưa nghĩ thông suốt.”
“Mùa hè năm ngoái, tôi cùng bố mẹ đến thành phố cổ Petra ở Jordan du lịch. Phố cổ Petra hiện đang đứng thứ hai trong số bảy kỳ quan thế giới mới, có điều thứ thu hút tôi hơn cả chính là người ta nói rằng kho báu của Alibaba đang được giấu trong ngôi thành cổ này. He he, ai bảo tôi là một người phụ nữ có đầu óc kinh doanh làm gì chứ, có chút lòng tham như vậy cũng không quá đáng!”
“Trong tưởng tượng của tôi, ngôi thành cổ sắc hồng mộng mơ này lẽ ra phải lộng lẫy và lãng mạn lắm, nhưng khi chúng tôi vừa đáp xuống sân bay Jordan, tôi đã lập tức cảm nhận được một sự căng thẳng khác thường.”
“Bầu trời đầy những đám mây đen cuồn cuộn, như thể chúng sẽ sẵn sàng ập xuống bất cứ lúc nào vậy. Tiếng gió rít gào rất đáng sợ, giống hệt tiếng gầm của một loài quái vật. Người tài xế do khách sạn gọi đến đón chúng tôi cứ liên tục giục chúng tôi đi mau, bởi vì bão đã sắp đến rồi.”
“Mẹ tôi thắc mắc hỏi: [Nếu tình hình bây giờ không gọi là bão, vậy thì như thế nào mới là bão?” Vận may của bà quả thật không tồi, rất nhanh đã được tiếp thu thêm kiến thức mới. Xe của chúng tôi di chuyển trên một con đường vắng vẻ không bóng người, từng trận gió bụi lao về phía chúng tôi như thiên binh vạn mã, tôi có thể cảm nhận được cả thân xe đều rung chuyển. Đây là một chiếc Limousine sang trọng nặng mấy tấn, nếu đổi lại là một chiếc xe vừa nhẹ vừa mỏng của Nhật, vậy há chẳng phải cả chiếc xe đều đã bị thổi bay rồi sao?”
“Nhưng đáng sợ nhất không phải gió, mà là sấm chớp, từng tia chớp nổ vang trên cánh đồng hoang vu bên đường như tiếng pháo nổ, tia chớp gần nhất đánh vào nơi cách chúng tôi chưa đến 20 mét. Mẹ tôi vô cùng sợ hãi, tôi nói: [Bố, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, chúng ta quay về đi.”
Mọi người đều bị giọng điệu khoa trương của Tiết Nhu chọc cười, có thể tình hình lúc đó rất nguy hiểm nhưng hiện giờ cô ấy vẫn có thể ngồi ở đây, đương nhiên điều đó có nghĩa là cô ấy đã bình an vô sự.
“Chịu đựng cho đến khi tới được khách sạn, tôi cảm thấy chúng tôi đều không bị sét đánh chết, điều đó có thể được coi là “kỳ tích thứ tám trên thế giới rồi.”
“Từ lớp kính cửa sổ nhìn ra, bên ngoài hoang tàn loang lổ hệt như bề mặt mặt trăng vậy, làm gì có bóng dáng thành cổ vừa lỗng lẫy vừa lãng mạn như trong tưởng tượng của tôi đâu. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn bị mắc lừa rồi. Chính ngay lúc này, tôi nhìn thấy bên ngoài có một tia sét đánh thẳng xuống đất, sau đó một chùm sáng màu bạc từ dưới đất bắn thẳng lên trời.”
“Tôi sợ hoảng hồn, tưởng rằng mình nhìn nhầm,trên đời làm gì có một tia sét nào thẳng đứng như đèn pha vậy? Khi tôi nhìn lại lần nữa, luồng sáng ấy đã biến mất nhưng tôi lại lờ mờ nhìn thấy một người đang đứng ngoài cửa sổ. Ai có thể đứng bên ngoài cửa sổ cao 20 mấy tầng chứ?”
“Tôi sợ đến mức hét lên ngay lập tức, bố mẹ nghe vậy thì vội chạy đến, lúc này tôi mới phát hiện người bên ngoài cửa sổ chỉ là cái bóng của mình mà thôi. Sau khi trải qua liên tiếp những chuyện bóng gió không đâu, tôi không còn hứng thú với ngôi thành cổ này nữa, chỉ muốn ngày mai rời đi thật sớm. Nhưng đến sáng hôm sau khi tôi vừa thức dậy, mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.”
“Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vạn vật, hệt như cơn bão đêm qua chưa từng tồn tại vậy. Ngôi thành cổ trong truyền thuyết ở đâu? Tôi nhìn trái nhìn phải, chỉ nhìn thấy một hẻm núi vừa sâu vừa dài, xấu xí chết đi được, nhưng lại không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của thành cổ. Xem ra người tài xế hôm qua cũng là kẻ lừa gạt, ông ta đã nói với chúng tôi thành cổ nằm ngay cạnh khách sạn chúng tôi ở.”
“Ăn sáng xong, hướng dẫn viên do khách sạn sắp xếp đã dắt ngựa đến dẫn chúng tôi lên đường. Hoá ra muốn đến thành cổ phải cưỡi ngựa, điều này khiến tôi dần lấy lại được hứng thú. Chúng tôi cưỡi ngựa đi vào hẻm núi vừa hẹp vừa sâu kia, tường đá hai bên ít nhất cũng phải cao bằng toà nhà 30 tầng, ngước mắt nhìn lên, bầu trời dường như đang đóng chỉ chừa lại một khe hở rất hẹp.”
“Mặc dù đang là giữa ban ngày, thế nhưng bên trong hẻm núi lại rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa. Ầy tim tôi bắt đầu trở nên căng thẳng, cảm giác giống như đang theo Alibaba đi tìm kho báu vậy.”
“Tôi hỏi hướng dẫn viên, hẻm núi này thông đến thành cổ sao? Anh ta lại trả lời rằng thành cổ nằm ngay trong hẻm núi. Tôi không biết là do trình độ tiếng anh của người hướng dẫn viên này không được tốt, hay là tôi nghe nhầm, nơi rộng nhất trong hẻm núi này cũng không to bằng phòng khách nhà tôi, sao có thể chứa được cả một toà thành chứ?”
“Hướng dẫn viên thấy tôi thật sự không biết, lập tức trở nên hăng hái, anh ta trịnh trọng nói, nếu như tôi đã không biết vậy anh ta cũng không thể nói với tôi, để tránh giảm bớt sự kinh ngạc khi tôi được tận mắt nhìn thấy nó. Anh ta thật biết cách ra vẻ, có điều tôi không thèm tin những gì mà anh ta nói. Thế nhưng lúc chúng tôi rẽ vào một chỗ ngoặt, khe núi trước mặt bỗng hiện ra một con đường nhỏ chỉ rộng chừng vài mét. Và thứ ở đằng sau con đường nhỏ đó, mẹ ơi, nó thật sự quá đẹp, quá chấn động.”
“Đó là một cung điện màu hồng phấn, không phải được dựng nên bởi những viên gạch, mà toàn bộ công trình đều được khoét trong núi đá, trông không khác gì chốn thần tiên trong truyện cổ tích.” Ánh mắt của Tiết Nhu long lanh rực rỡ, như thể cung điện thần bí và xinh đẹp kia đang hiện ra trước mắt cô ấy vậy.
“Hướng dẫn viên đắc ý nói: [Đây là Đền Al-Khazneh, nơi ẩn giấu kho báu của các vị thần trong truyền thuyết. Tiến sĩ Jones trong “Cuộc thập tự chinh cuối cùng” đã tìm được chén thánh tại ngôi thành cổ này.] Tôi nói: [Được rồi, tôi tin anh, anh mau nói cho tôi biết, rốt cuộc trong điện thần còn báu vật gì không, tốt nhất là thần khí, không có thì tiên khí cũng được.]” Cô ấy đang nói đi đâu vậy, chơi game hay là tu luyện?
“Hướng dẫn viên lắc đầu nói: [Có thể có, cũng có thể không, hai ngàn năm trước người Đông La Mã đã từng đến tìm rồi, sau đó người Hồi giáo và Ả Rập cũng đến, còn có đội quân thập tự chinh của người Cơ Đốc giáo, chẳng những vậy vào thế kỷ 19 các nhà thám hiểm Châu Âu cũng đã từng đến. Bọn họ đều tin rằng trong đây có kho báu, tiếc là không ai trong số họ tìm thấy cả, cho nên cô vẫn còn cơ hội đấy.]”
“Nghe vậy tôi định lập tức xuống ngựa đi tìm kho báu, không biết sao ngay lúc đó lại có một người đột nhiên hét lớn bằng tiếng Ả Rập. Tôi nhìn qua, chỉ thấy người đó che kín cả mặt chỉ lộ ra hai mắt đang nhìn chằm chằm tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng huýt sáo, tức thì con ngựa mà tôi đang cưỡi lập tức phóng nhanh như điên vậy.”
“Nó đưa tôi đến một con phố tấp nập người qua lại, những người ở đây toàn bộ đều mặc trang phục truyền thống của người Ả Rập, những chú lạc đà được tô vẽ hoa văn sặc sỡ, cùng với những chú ngựa Ả Rập trắng muốt đang đi qua đi lại, tôi có cảm giác như mình đang lạc vào trong bộ phim [Nghìn lẻ một đêm] vậy.”
“Càng kỳ lạ hơn nữa là, những người đó vừa nhìn thấy tôi đã lập tức dạt sang hai bên đường, và ngay khi tôi vừa đi qua bọn họ lại nhập vào như cũ. Hướng dẫn viên và bố mẹ tôi đều bị chặn lại ở phía sau, còn tôi lại hiên ngang tiến về phía trước hệt như chốn không người.”
“Con ngựa đó đưa tôi đến trước một công trình trông như điện thờ thì dừng lại, trước cửa điện có rất nhiều người, tất cả họ đều che kín mặt, chỉ để lộ ra hai mắt, nhưng những ánh mắt đó đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.”
“Tôi nghĩ, tiêu rồi, không ngờ nơi đây là chốn buôn người nổi tiếng, có lẽ tôi sắp bị đem bán đi làm vợ lẽ thứ mười tám của một tên thủ lĩnh râu ria nào đó. Nào ngờ lại có một người mặc áo choàng trắng đi tới, dùng thứ tiếng anh vô cùng chuẩn nói với tôi: [Sứ giả tôn quý, cuối cùng chúng tôi cũng đợi được ngài xuất hiện rồi. Mời ngài đi theo tôi được chứ?]”
“Tôi thật sự bị choáng, thầm nghĩ có phải bọn họ nhận nhầm người rồi không. Có điều chuyện này cũng rất thú vị, tôi muốn xem thử bọn họ định giở trò gì. Thế là tôi bèn theo anh ta đi vào trong điện thờ, như tôi đã nói ban nãy, điện thờ của họ được khoét từ vách đá, tôi theo anh ta rẽ hết chỗ này đến chỗ khác, ánh sáng bên ngoài sớm đã không lọt được vào đây nữa rồi, những ngọn nến trên tường lập loè nhảy múa. Tôi bỗng có chút sợ hãi, nếu như bọn họ nhốt tôi lại nơi này, vậy thì bố mẹ tôi mãi mãi sẽ không có hy vọng tìm thấy tôi được nữa.”
“Tôi hỏi anh ta: [Rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi đâu?] Người mặt đồ trắng đang ở trước mặt, nhưng trước mắt tôi chỉ là một bức tường đá trơ trọi. Một vài thanh niên cường tráng bước đến đẩy bức tường đá đó ra, hoá ra đây là một cánh cửa có thể xoay được, tôi chợt nghĩ, lẽ nào bọn họ đang dẫn tôi đi tìm kho báu trong truyền thuyết ư? A Di Đà Phật, Đức Chúa, Mẹ Maria, liệu tôi có thể may mắn như vậy sao?”
“Tôi mang theo sự mong mỏi đi vào bên trong, đó là một căn phòng bằng đá vô cùng lớn, trên tường khắc đủ loại hoa văn và ký tự tượng hình kỳ lạ, hoàn toàn phù hợp với hình dáng của nơi chứa kho báu trong các bộ phim. Chỉ duy nhất có một điều không giống đó là ở đây không có bất cứ thứ gì phát sáng lấp lánh cả, chỉ có một thứ màu đen, giống như một cái khung kim loại hình tròn vậy.”
“Người mặc đồ trắng lại quay sang cúi đầu nói với tôi: [Sứ giả tôn quý, sau khi nhận được lời tiên tri vào tối qua, chúng tôi biết ngài sẽ đến đây. Chờ đợi suốt mười bốn ngàn năm, cuối cùng chúng tôi đã có thể mang vật này trả lại cho ngài, hy vọng thần linh có thể tha thứ cho tội lỗi mà chúng tôi đã phạm phải.]”
“Tôi cảm thấy toàn thân chấn động, ngẩng đầu lên nhìn khắp nơi để tìm máy quay, tôi nghĩ nhất định mình đã rơi vào một chương trình truyền hình chơi khăm nào đó rồi. Nói không chừng đâu đó trước màn hình tivi có người đang bị sự ngu ngốc của tôi chọc cười ha ha nữa.”
“Nhưng tôi không tìm thấy máy quay, người áo trắng vẫn đang nghiêm túc thể hiện kĩ năng diễn xuất chuyên nghiệp của mình. Tôi không khỏi tức giận, thật sự tôi rất muốn đập nát cái khung sắt mục nát kia của anh ta, nhưng nhìn kĩ lại, cái khung sắt đó cũng có chút tinh xảo, bên trên được khắc rất nhiều hoa văn và hình vẽ mà có lẽ ai nhìn vào cũng đều không hiểu, xem chừng người làm ra món đồ này cũng phải tốn không ít tâm tư.”
“Tôi hỏi người mặc đồ trắng: [Thứ đồ này cho tôi sao? Cho tôi thì tôi đem đi nhé.] Tên đó đột nhiên run sợ nói: [Sứ giả tôn quý, ngài đang muốn thử chúng tôi xem chúng tôi có lòng tham không đúng không? Chúng tôi đã ăn năn vì điều đó hơn mười ngàn năm rồi…]”
“[Được rồi] Tôi cắt ngang lời huyên thuyên của anh ta, [Nếu đã muốn tặng nó cho tôi, vậy giúp tôi mang nó đến khách sạn đi.] Tôi nhất quyết sẽ không để mình trở thành mục tiêu bị trêu chọc trong cái chương trình nhạt nhẽo này, bảo bọn họ đưa cái khung sắt đó đến khách sạn cũng xem như là trả đũa họ một chút.”
“Sau khi chạy ra khỏi điện thờ, tôi nhìn thấy bố mẹ cũng đã đến nơi, vẻ mặt họ vô cùng hoảng hốt, thậm chí cảnh sát địa phương cũng đã bị gọi đến. Tôi nói chỉ là con ngựa bị giở chứng thôi, dù sao đám người kia cũng chẳng làm gì tổn hại đến tôi nên tôi cũng không tìm họ tính toán làm gì.”
“Chơi hết một ngày sau đó về lại khách sạn, quản lý khách sạn nói với tôi rằng có người gửi cho tôi một món đồ. Tôi quay sang nhìn, đó là một cái khung sắt màu đen, bọn họ thật sự đã gửi nó đến cho tôi. Bố hỏi tôi đó là thứ gì, tôi nói là một cái khung sắt thôi. Bố quan sát nó một cách tỉ mỉ, sau đó hỏi tôi cái này tốn bao nhiêu tiền?”
“Tôi đáp: [Bố, không phải gần đây bố đang nghiên cứu đồ cổ phương Tây sao, bố giúp con đánh giá thử xem thứ này đáng bao nhiêu tiền?” Bố tôi cau mày rồi nói: [Từ hình dáng và hoa văn trên đây cho thấy cái khung sắt này mang phong cách của nền văn minh vùng biển Aegean Hy Lạp cổ đại. Nhưng trong lịch sử nhân loại công cuộc chế tạo ra gương soi sớm nhất cũng chưa quá 300 năm, và kiểu khung phổ biến thời đó cũng không có hình dáng kiểu này. Vậy nên kết luận lại thì đây là một cái khung gương hàng nhái kém chất lượng do người thời nay bắt chước theo kiểu cổ làm ra mà thôi.]”
“Bố cười an ủi tôi rồi nói: [Thỉnh thoảng làm ăn thua lỗ một hai lần cũng không có gì đáng xấu hổ, sau này ngoan ngoãn theo bố học hỏi kiến thức đánh giá chất lượng hàng hoá vậy thì sẽ không bị người khác lừa nữa.] Tôi bị giọng điệu xem thường của bố chọc tức, bèn nói: [Đây là quà của người khác tặng cho con được chưa, con thích dùng thứ đồ giả này để làm kỷ niệm đấy, quản lý đem cái này lên phòng cho tôi nhé.]”
“Quản lý lập tức gọi một người phục vụ mang nó lên cho tôi, kết quả người này chật vật nửa ngày trời vẫn không thể nhấc được nó lên. Quản lý lại gọi thêm một người nữa đến, kết quả vẫn không được, lại gọi thêm hai người nữa, nhìn thấy dáng vẻ bốn người đó nghiến răng nghiến lợi cố hết sức vẫn không nâng được vật này lên, tôi thật sự hoài nghi không biết bọn họ có phải là đàn ông không nữa.”
“Sau đó lúc đem nó ra sân bay tôi mới biết thứ này thật sự nặng đến kinh người, cước phí vận chuyển nó còn mắc hơn cả vé máy bay hạng thương gia của ba người chúng tôi.”
“Về đến nhà, bố đã gọi một chiếc xe cẩu cộng thêm một chiếc xe chuyên vận chuyển hàng kết hợp với nhau mới đưa được cái giá gương bằng sắt đó vào thẳng phòng của tôi qua đường cửa sổ. Vốn dĩ tôi định sau khi về nhà sẽ đem vứt nó đi, nhưng vừa nghĩ đến suốt dọc đường đã chi hết bao nhiêu tiền vận chuyển nó, nếu giờ tôi vứt nó đi, người bố keo kiệt kia nhất định sẽ liều mạng với tôi mất.”
“Nhưng kể từ sau khi đặt vật này vào phòng, tôi bắt đầu cảm thấy có rất nhiều điều bất thường. Ví dụ như, dây điện thường xuyên bị chập mạch, máy tính không hỏng phần cứng thì cũng cháy bo mạch chủ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi tôi đã thay hết năm cái máy tính mới. Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, đáng sợ nhất là tôi vẫn luôn cảm thấy bên trong cái khung sắt kia hình như có bóng ai đó đang nhìn tôi.”
“Nhưng nó chỉ là một cái gương rỗng thôi mà, bên trong không có lớp kính nào cả, sao lại có bóng người được chứ? Mới đầu tôi còn cho rằng do bản thân quá nhạy cảm mà thôi, nhưng đến một đêm nọ tôi mới nhận ra có lẽ mình đã sai.”
Tiết Nhu nói đến đây, biểu cảm lộ rõ vẻ kinh hãi. Tôi biết cô gái ngông cuồng này không sợ trời không sợ đất, thứ có thể khiến cô ấy sợ hãi như vậy chắc chắn không phải là chuyện tầm thường, tiếc là lúc đó tôi không ở bên cô ấy, nếu không có lẽ tôi đã có thể san sẻ nỗi sợ với cô ấy rồi.
“Tối hôm đó trời đổ mưa lớn, sấm chớp vang trời, khiến tôi lại nhớ đến trải nghiệm đáng sợ trong lần du lịch đến Jordan kia. Tôi cuộn mình trong chăn mãi mà không ngủ được, đột nhiên một tia chớp sáng trưng xẹt ngang qua, khoảnh khắc đó tôi bỗng nhìn thấy trong gương có một người.”
Tiết Nhu nói đến đây thì bắt đầu thở hổn hển, rõ ràng sự việc đó đã khiến cô ấy kích động đến tận bây giờ vẫn chưa bình thường lại được. Tôi thật sự không ngồi yên được nữa, định đứng dậy bước tới an ủi cô ấy. Thế nhưng Hồ Điệp ngồi bên cạnh Tiết Nhu đã nắm chặt lấy tay của cô ấy, nhẹ giọng nói: “Chuyện đã qua cả rồi, không phải sao?”
Tiết Nhu gật đầu, tâm trạng đã bình tĩnh lại đôi chút. Nhưng lúc này Sadako lại hỏi: “Cái gương mà cô nói là gương gì?”
“À, đó là một cái khung gương bằng sắt.” Tiết Nhu giải thích.
“Không phải cô nói đó chỉ là một cái khung rỗng thôi sao?” Sadako tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, đó vốn chỉ là một cái khung gương rỗng, nhưng khoảnh khắc đó khi tôi nhìn qua nó, rõ ràng tôi đã nhìn thấy bên trong có một tấm gương, trong gương có một tôi khác nữa.”
“Một cô khác nữa? Là ý gì?” Sadako khó hiểu hỏi: “Đó không phải là hình ảnh phản chiếu của cô sao?”
“Tôi không biết phải nói thế nào, người ở trong gương giống hệt như tôi vậy, hơn nữa cử động cũng hoàn toàn không khác gì tôi, nhưng đó tuyệt đối không phải là hình ảnh phản chiếu của tôi!” Tiết Nhu lắc đầu nói.
Lần này thì đến cả tôi cũng trở nên mù mịt, một người giống hệt với cô ấy nhưng lại không phải là hình ảnh phản chiếu, vậy thì đó là gì?
“Bởi vì quần áo của cô ấy, giường ngủ của cô ấy và tất cả mọi vật dụng trong phòng của cô ấy đều hoàn toàn khác với tôi, tôi thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy quần áo và vật dụng giống vậy bao giờ.” Tiết Nhu cau mày, rõ ràng cô ấy không biết nên miêu tả những thứ mình nhìn thấy thế nào, “Sau đó, tôi rất sợ hãi, sợ đến nỗi tôi đã hét lớn lên! Tia chớp loé lên trong nháy mắt rồi vụt tắt, đến lúc bố mẹ tôi nghe thấy tiếng hét chạy sang thì tấm gương trong cái khung kia đã biến mất. Tôi kể cho họ nghe tất cả những gì mình đã nhìn thấy, nhưng bố mẹ tôi đều không tin, nói có lẽ do tôi mơ ngủ nhìn nhầm thôi.”
Tiết Nhu liếc mắt nhìn mọi người rồi nói: “Tôi biết rằng mọi người nghe đến đây nhất định cũng sẽ cho rằng tôi bị ảo giác. Trên cái khung đó vốn không có tấm gương, làm gì có hình ảnh phản chiếu, cho dù có cũng phải giống hệt với người thật chứ. Cho nên chuyện của tôi không thể nào xảy ra được, nhưng….”
Tiết Nhu nhíu mày, bĩu môi nói: “Vốn dĩ tôi có bằng chứng, từ sau khi tôi cảm thấy có cái bóng trên khung sắt đó, tôi đã hướng webcam của máy tính vào thẳng chỗ đó, mỗi tối trước khi đi ngủ tôi sẽ bật chế độ quay video trên máy tính. Cho nên cảnh tượng vừa rồi, đáng lẽ phải được camera ghi lại….”
“Kết quả thì sao?” Sử Đan hỏi, bởi vì Tiết Nhu đã nói “đáng lẽ”, nên chắc chắn đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
“Kết quả máy tính bị hỏng.” Tiết Nhu chán nản nói, “Bo mạch chủ, ổ cứng đều bị hỏng nặng, đương nhiên không còn thứ gì dùng được nữa.”
“Ha” Sử Đan cười giễu, “Nói như vậy, cuối cùng vẫn không có chứng cứ gì! Trong một số tác phẩm thần thoại họ sẽ đem hình ảnh phản chiếu trong gương biến thành một thế giới khác, nhưng dù là những người chỉ có kiến thức vật lý cơ bản cũng sẽ biết, đó chỉ là tác dụng của khúc xạ ánh sáng mà thôi. Lần tới trước khi bịa ra một câu chuyện, tôi đề nghị cô nên tham gia khoá học vật lý cơ bản ở trường trước đã.”
“Rõ ràng mọi người đã nhìn thấy rồi mà!” Tiết Nhu giận dữ nói: “Giản Chân, cậu từng gặp rất nhiều chuyện kỳ quái, cậu nói với anh ta đi!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trường Phong Độ2.
Chú! Xin Ký Đơn!3.
Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng4.
Trời Sinh Một Cặp=====================================
“Cậu yên tâm.” Tôi cười rồi nói: “Nếu như cậu nói mặt trời mọc ở phía tây, tôi cũng nhất định sẽ tin cậu.”
“Ngay cả cậu cũng không tin tôi?” Lần này Tiết Nhu giận thật rồi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng.
Tôi không dám đùa nữa, vội nghiêm mặt nói: “Tôi tin thật mà, hay là hôm nào cậu dẫn tôi đến nhà cậu xem cái khung sắt đó đi, tôi rất hứng thú với nó đấy.”
Câu này của tôi xuất phát từ suy nghĩ thật, tôi tuyệt đối tin rằng Tiết Nhu không nói dối, chỉ là có thể cô ấy đã bị ảo giác đánh lừa mà thôi. Có điều chất lượng của cái khung sắt này vượt quá mức bình thường, hơn nữa còn có thể làm nhiễu dòng điện dẫn đến cháy các linh kiện điện tử, tôi đoán nó nhất định được làm từ chất liệu đặc biệt nào đó.
“Bây giờ muốn xem thì muộn rồi.” Tiết Nhu lắc đầu nói, “Sau khi chuyện này xảy ra, bố tôi không đồng ý để vật này trong phòng tôi nữa, bèn chuyển nó đến phòng trưng bày của ông ấy, nếu muốn xem thì phải hỏi ý kiến của bố tôi trước đã.”
“Vậy bỏ đi, sau này nói tiếp vậy!” Vừa nghe nhắc đến bố Tiết Nhu tôi đã lập tức giơ tay xin hàng.
“Vậy được, mời vị tiếp theo.” Tiết Nhu nở nụ cười ngọt ngào, đẩy quyển sổ tới trước mặt Hồ Điệp.
Hồ Điệp nhận lấy quyển sổ, ký tên vào sau đó chậm rãi nói: “Câu chuyện của những người kể trước đều rất ly kỳ và quái dị, nhưng xét trên kết quả, câu chuyện của mọi người đều an toàn bởi vì mọi người đều là kẻ sống sót. Nhưng chuyện của tôi lại khác, nếu như tôi không thể tìm ra lời giải, rất có thể tôi sẽ không thể sống được tới ngày mai.”