16.

Nhìn thấy người rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại, Bạc Tư Tễ đau đầu ấn vào thái dương.

Cô bé cuối cùng cũng học được cách tàn nhẫn từ anh.

Khi Lạc Nhan đi tới cửa rạp chiếu phim, Trình Lạc liền chạy tới ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt không chịu buông ra: "Chúa ơi! Lạc Lạc, cuối cùng cũng tìm được em rồi, anh còn tưởng xem một buổi biểu diễn thôi mà đã lạc mất em rồi.”

"Anh còn dám nói, sao anh lại không đi tìm em!"

Trình Lạc ngây thơ: "Anh muốn đi vào, nhưng không ai có thể tùy tiện tiến vào hậu trường, anh đã trả tiền nhưng cũng không được vào.”

Lạc Nhan tức giận, nhìn thời tiết xám xịt, như Bạc Tư Tễ đã nói, bên ngoài trời đang mưa.

Hôm nay bọn họ không lái xe, Lạc Nhan lấy điện thoại di động ra và mở ứng dụng taxi, một phút sau, cô tuyệt vọng nói: "Toang rồi, còn 123 người nữa đang đợi taxi ở trước chúng ta.”

Khó nhất là bắt taxi vào ngày mưa, chưa kể rạp hát nằm gần trung tâm thành phố, có rất đông người.

Đợi một hai tiếng nữa cũng chưa chắc đến lượt họ.

Trình Lạc lại không nghĩ như vậy, vòng tay qua vai Lạc Nhan: “Lạc Lạc, em không thấy chúng ta cùng nhau về thế này sẽ rất lãng mạn sao?”

“Ừm, ướt như chuột lột sẽ càng lãng mạn hơn.”

Bạc Tư Tễ bước ra, thấy hai người thân mật như vậy, ánh mắt vô thức tối sầm xuống, ra lệnh cho tài xế lái xe đến trước mặt hai người họ.

Nhìn thấy một chiếc Bugatti phiên bản giới hạn chậm rãi đậu trước mặt mình, Trình Lạc thì thầm vào tai Lạc Nhan:

“Lạc Lạc, chiếc xe này anh còn chưa có được đấy, người giàu nhất Kinh Bắc cũng tới xem diễn à?"

Sau đó, Bạc Tư Tễ hạ cửa sổ xe xuống, không thèm nhìn Trình Lạc vẻ mặc đang hứng thú với xe của anh, trực tiếp nói với Lạc Nhan: "Lên xe đi."

What????

Trình Lạc sửng sốt, có chút ngưỡng mộ nhìn Lạc Nhan: "Lạc Lạc, hóa ra chiếc xe này là của nhà em!"

Lạc Nhan trợn mắt nhìn Trình Lạc, không muốn lên xe, cô định nói rằng mình đã bắt taxi, nhưng Bạc Tư Tễ dường như đã đoán trước được cô sẽ nói gì:

"Nếu cháu muốn bắt xe ở chổ này, chú khuyên cháu tốt nhất nên đặt một khách sạn gần đây luôn đi, hôm nay e là không thể về nhà đâu.”

Lạc Nhan: tức giận.

Cô muốn mạnh mẽ từ chối nhưng ngay lập tức nhưng lại bị đồng đội phản bội.

Trình Lạc nồng nhiệt nói “cảm ơn” với Bạc Tư Tễ, rồi lập tức mở cửa xe đẩy Lạc Nhan vào trong.

Đã có hai người ngồi ở ghế sau, Trình Lạc chỉ còn cách ngồi ở ghế phụ.

Xe chạy chầm chậm trong cơn mưa lớn, không khí trong xe rất yên tĩnh, Lạc Nhan thầm nghĩ, cứ giữ bầu không khí yên tĩnh như thế này đi, đừng ai nói chuyện với ai cả, đợi đến nơi cô sẽ nhanh chóng leo xuống rời đi.

Đáng tiếc, một lát sau Trình Lạc không khỏi thắc mắc quay đầu lại hỏi: "Lạc Lạc, em không định giới thiệu anh chàng đẹp trai này sao?"

Trình Lạc lén nhìn Bạc Tư Tễ qua gương chiếu hậu mấy lần, phải nói rằng Bạc Tư Tễ có một khuôn mặt rất đẹp trai, ngay cả Trình Lạc, người đã quen nhìn những anh chàng đẹp trai ở Bắc Mỹ cũng phải thừa nhận.

Gương mặt đã rất đẹp trai, khí chất lại càng áp đảo hơn.

Lạc Nhan trợn mắt nhìn anh rồi mới mở miệng nói: "Đây là... chú của em."

Sau đó cô nói với Bạc Tư Tễ: "Đây là Trình Lạc, bạn của cháu."

Đáp lại lời giới thiệu của cô, Bạc Tư Tễ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, có vẻ như anh không quan tâm đến Trình Lạc lắm.

Trình Lạc cảm giác được người chú này đối với mình không thân thiện lắm nên cũng không nói chuyện nữa, suốt đường đi không ai nói lời nào, cuối cùng cũng đến trước biệt thự nhà họ Lạc.

Lạc Nhan lập tức mở cửa lao xuống xe, Bạc Tư Tễ vội nắm tay cô lại, đưa cho cô một chiếc ô màu đen, giọng điệu lo lắng hoàn toàn trái ngược với vừa rồi: “Đi chậm thôi, đừng để bị mắc mưa.”

Lạc Nhan miễn cưỡng nhận lấy, Trình Lạc nghĩ rằng mình cũng có phần: "Chú, còn cháu thì sao?"

Bạc Tư Tễ quay lại nhìn anh, Trình Lạc lập tức im lặng.

Anh đọc được dòng chữ "cậu thì liên quan gì đến tôi" từ trong mắt Bạc Tư Tễ.

17.

Lạc Nhan thề rằng cô thực sự không nghĩ tới Bạc Tư Tễ sẽ xuống xe cùng cô.

Tại sao mới hai năm, tính cách người đàn ông này lại thay đổi nhiều như vậy?

Nhưng Bạc Tư Tễ lại không cảm thấy có gì không ổn cả, cứ tự nhiên như ở nhà.

Trong lòng Lạc Nhan mắng anh mấy lần, nhưng cô cũng không thể nói được gì, dù sao trước đây anh cũng đã đến Lạc gia rất nhiều lần, hơn nữa anh và anh trai cô cũng là bạn bè nhiều năm.

Chỉ có thể tự nhủ trong lòng là mặc kệ anh ấy, rồi ngồi im lặng không nói không rằng.

Lợi dụng lúc không có ai, Lạc Trường Thanh kéo Bạc Tư Tễ vào góc, tức giận chửi bới: "Cậu đến đây làm gì vậy?"

Bạc Tư Tễ nhướng mày: "Lạc Trường Thanh, sao cậu không chào đón tôi? Những lúc chuyện tình cảm của cậu không suông sẻ, cậu say khướt đến tìm tôi, tôi có đuổi cậu đi đâu?”

“Cậu!”

Đột nhiên bị mắc vào điểm yếu, Lạc Trường Thanh tức giận nhìn anh:

“Nếu cậu còn dám làm tổn thương trái tim của em gái tôi lần nữa, tôi sẽ đánh ch/ết cậu.”

Nhìn thấy ánh mắt của bạn đề phòng mình như một tên trộm, Bạc Tư Tễ bất lực nói:

"Đừng lo, tôi chỉ đến đây ăn ké một bữa thôi."

Trên bàn ăn, Lạc Trường Thanh và Bạc Tư Tễ vẫn tiếp tục nói chuyện, nhưng Trình Lạc vốn thường nói rất nhiều lại hiếm khi tham gia vào.

“Nghe nói rạp hát cậu xây dựng với sự hợp tác của Viện văn hóa tuyên truyền cách đây hai năm sắp hoàn thành.”

Bạc Tư Tễ gật đầu:"Ừm, một tháng nữa là đã có thể đưa vào sử dụng."

Vừa nghe nói đến rạp hát, trong lòng Lạc Nhan liền run lên, cô dùng đũa ngẫu nhiên gắp thức ăn trước mặt, định đưa vào miệng mà không hề nhìn xem bên trong có thứ gì.

Sau đó cô bị người đàn ông ngồi bên cạnh chặn lại, Bạc Tư Tễ nắm lấy cổ tay cô: "Lạc Lạc, đây là bông cải xanh.”

Lạc Nhan nhìn lại, quả nhiên cô đã gắp phải một miếng bông cải xanh lớn lên, nhanh chóng bỏ lại vào bát.

Từ nhỏ cô đã không thích ăn bông cải xanh, ăn xong còn có cảm giác buồn nôn, Bạc Tư Tễ vẫn còn nhớ điều này.

Vả lại còn có thể vừa trò chuyện với anh trai về công việc, vừa chú ý xem cô gắp cái gì.

Cô lại gắp một đũa rau xanh khác, Bạc Tư Tễ cũng buông tay ra, bàn ăn trở lại bầu không khí yên tĩnh.

Ăn tối xong, cô định lẻn về phòng thì bị anh bắt lại.

“Chú có chuyện muốn nói với cháu.”

Lạc Nhan theo bản năng không muốn nói chuyện với anh ấy: “Cháu không muốn nghe.”

Nhưng anh không hề có ý định chiều theo ý muốn của cô, dẫn Lạc Nhan đến phòng làm việc của Lạc Trường Thanh một cách quen thuộc.

"Lạc Lạc, vừa nãy chú mới nói cái gì cháu có nghe không?"

Thực ra, việc anh đến Lạc gia không chỉ để dùng bữa mà còn có nhiều điều quan trọng hơn muốn nói với cô.

Lạc Nhan tức giận: “Cháu không nghe thấy gì hết!”

Nhìn cô bé không chịu giao tiếp, anh bất đắc dĩ cười:

“Rạp hát là công trình trọng điểm của Viện tuyên truyền văn hóa trong hai năm tới. Sau khi hoàn thành, chú hy vọng cháu sẽ đến biểu diễn buổi trình diễn đầu tiên.”

Cái gì?

Lạc Nhan ngơ ngác, nhớ lại một số chuyện đã qua, trong lời nói như có gai góc:

“Bạc tổng, hình như chú đã quên mất cháu không còn là người của vũ đoàn nữa.”

"Lạc Lạc, ước mơ của cháu là trở thành một vũ công xuất sắc. Cháu còn nhớ năm 18 tuổi đã nói gì với chú không?”

“Cháu nói rằng trong tương lai mình nhất định sẽ đứng ở vị trí rực rỡ nhất trên sân khấu, để cả thế giới phải nhìn thấy cháu.”

Thật không ngờ, anh thực sự nhớ những gì cô đã nói, nhưng điều này càng khiến cho tâm lý phản kháng của Lạc Nhan lớn hơn.

Khi cô ngẩng đầu, hai mắt đã đỏ hoe: "Chú có tư cách gì mà nói những lời này? Là chú đã cướp đi giấc mơ của cháu."

Cô đẩy người trước mặt mình ra rồi chạy khỏi phòng làm việc.

18.

Sau khi trở về phòng, tâm trạng của cô mới bình tĩnh lại một chút.

Cô nhớ lại bộ dáng của mình khi nói những lời đó, lúc ấy cô tràn đầy tin tưởng vào tương lai và việc theo đuổi Bạc Tư Tễ.

"Chú nhỏ, chú biết không, sau này cháu nhất định sẽ trở thành vũ công giỏi nhất."

Khi đó, cô và Bạc Tư Tễ vẫn chưa trở nên xa cách, anh vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô động viên: "Ừ, chú tin Lạc Lạc sẽ làm được."

Lạc Nhan vùi đầu vào gối, nghĩ đến những chuyện đã qua, nỗi buồn về mối tình thầm kín đó không khỏi dâng lên.

Anh ấy không biết gì cả.

Ban đầu ước mơ của cô là múa cổ điển, chỉ vì cô nhìn thấy anh đã lên rất nhiều hạng mục cho các rạp hát của vũ đoàn, chỉ vì biết Bạc Tư Tễ rất thích múa cổ điển, nên cô mới chăm chỉ dốc hết sức học nó.

Chỉ cần được gần anh hơn một chút, gần hơn một chút thôi.

Nhưng cuối cùng, sau khi cô thực sự hiểu được sức hấp dẫn của múa cổ điển, ý định học múa ban đầu của cô cuối cùng cũng chuyển từ vì Bạc Tư Tễ sang cho chính mình.

Thế nên việc thay thế vũ công chính dù nhìn ở góc độ nào cũng khiến trái tim cô tan nát.

Cô mới không tha thứ cho anh.

“Ding.”

Điện thoại di động có tin nhắn mới.

Tin nhắn từ một số lạ: [Chú đi trước, về chuyện biểu diễn, cháu hãy cân nhắc một chút, được không?]

Không cần nghĩ cũng biết đó là ai, số điện thoại trước đó của Bạc Tư Tễ đã bị cô chặn, nên anh đã đổi số mới.

Cô khịt mũi, lần nữa chặn số của anh.

Cô đi ra khỏi phòng, thấy Trình Lạc còn chưa rời đi, thần bí tiến đến gần Lạc Nhan, vẻ mặt như biết được bí mật:

“Lạc Lạc, anh biết em cùng chú của em không đơn giản, nói đi, hai người có chuyện gì vậy?”

Cô không muốn nhắc đến những chuyện đó nữa nên chỉ chiếu lệ nói: “Chỉ là một số chuyện của quá khứ thôi.”

"Thật à? Nhưng anh thấy cách chú ấy nhìn em rất khác thường."

Trình Lạc vẻ mặt hiểu rõ.

Đúng lúc này, Lạc Trường Thanh từ bên ngoài đi vào, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Lạc Lạc, mấy ngày nữa con trai út của chú Hà sẽ tổ chức tiệc đính hôn, trùng hợp cũng là sinh nhật mẹ vợ anh, anh không đi được, em đi nhé."

Lạc Nhan gật đầu mà không suy nghĩ quá nhiều.

Ba ngày sau, cô chọn một chiếc váy nhỏ màu vàng để tham dự bữa tiệc, chiếc váy được đính những viên kim cương bạc nhỏ, trông giống như một dải ngân hà, hơn nữa, Lạc Nhan vốn đã xinh đẹp sẵn nên ngay khi cô bước vào đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.

Đặc biệt là là mấy anh chàng thiếu gia ăn chơi.

Kinh Bắc đang phát triển nhanh chóng, nhiều gia đình trước đây vô danh giờ đã có tên trong giới doanh nhân, bữa tiệc này có rất nhiều con nhà giàu mới đến tham dự, Lạc Nhan đã hai năm không về nước nên có rất nhiều người không biết cô.

Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp một mình đến đây, không khỏi có những suy nghĩ không đứng đắn.

"Người đẹp này, chúng ta làm quen một chút đi?"

Chu Nhiên nhìn thấy cô gái trước mặt, chặn đường cô ấy lại.

Mặc dù anh ta đang bắt chuyện, nhưng trên khuôn mặt lại không mấy chân thành, thậm chí còn có chút thiếu tôn trọng.

Trong đầu anh ta nghĩ, mình đã từng thấy quá nhiều phụ nữ như thế này, họ chẳng qua chỉ là những ngôi sao mới nổi, người mẫu trẻ, nhân vật nổi tiếng trên mạng, … cố gắng hết sức để lẻn vào những bữa tiệc của giới thượng lưu, nơi mà bọn họ có thể thu hút ong bướm và tận dụng cơ hội trèo lên cành cao.

Anh ta cho rằng Lạc Nhạc đến một mình cũng là loại người này, tiến đến tùy hứng khoác tay lên vai cô: "Em có muốn uống một ly với tôi không?"

Trong mắt Lạc Nhan hiện lên một tia chán ghét, đang muốn tức giận thì nghe thấy một âm thanh lạnh như băng từ phía sau truyền đến:

“Bỏ cái tay bẩn thỉu của cậu ra khỏi người cô ấy."

19.

Hai người quay lại, nhìn thấy Bạc Tư Tễ đang lặng lẽ đứng sau lưng mình, hai mắt dán vào cánh tay của Chu Nhiên, như thể một giây tiếp theo anh ấy sẽ tiến tới và bẻ g/ãy nó.

“Bạc… Bạc tổng.”

Chu Nhiên mỉm cười chào hỏi, cảm thấy không ổn, liền rút tay lại.

Mặc dù anh ta không biết Lạc Nhan, nhưng lại biết Bạc Tư Tễ, nói cách khác, ở thành phố Kinh Bắc này, bất kể bọn họ là con nhà quý tộc hay người giàu mới nổi, ai ai cũng đều biết gia tộc nhà họ Bạc và Bạc Tư Tễ.

Ch/ết tiệt, lẽ nào đã trêu phải người phụ nữ của Bạc Tư Tễ à?

Từ lúc nhìn thấy tay anh ta đặt tay lên vai Lạc Nhan, Bạc Tư Tễ đã không khỏi tức giận trong lòng, anh liếc nhìn Chu Nhiên với ánh mắt cảnh cáo rõ ràng: ““Đây là tiệc đính hôn của nhà họ Hạ, không phải hộp đêm mà cậu hay lui tới.”

Một câu đã dọa cho Chu Nhiên sợ tới mức hai chân nhũn ra. Sau đó anh tiến đến kéo Lạc Nhan đi.

“Bỏ cháu ra.”

Mãi cho đến khi đi tới một khu vực vắng vẻ khác trong bữa tiệc, Lạc Nhan cuối cùng mới thoát khỏi anh, cô xoa xoa cổ tay đỏ bừng của mình, vô thức nói:

“Chú không thể dịu dàng hơn một chút sao?”

Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra sự oán giận ẩn chứa trong giọng nói của mình, nhưng Bạc Tư Tễ thì có.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi trở về nước, cô không cố ý tỏ ra lịch sự và xa cách khi nói chuyện với anh.

Đôi mắt của Bạc Tư Tễ sáng lên, phần lớn sự tức giận vừa rồi cũng biến mất ngay lập tức.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay đang đỏ bừng của Lạc Nhan, vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến cô nhất thời choáng váng, quên rút tay lại.

"Còn đau không?"

Anh dịu dàng hỏi.

Lạc Nhan cuối cùng cũng phản ứng lại, đỏ mặt hất tay anh ra: "Chú… chú đang làm gì vậy!"

Giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể cô được bao bọc trong một vòng tay có hơi lạnh.

Bạc Tư Tễ phát đ/iên ôm chặt lấy cô, chặt đến mức cô không kịp vùng vẫy để thoát ra.

“Buông ra, buông cháu ra! Bạc Tư Tễ, chú đ/iên rồi!"

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô gọi thẳng tên anh, rõ ràng là với giọng điệu tức giận nhưng Bạc Tư Tễ lại cảm thấy yêu thích vô cùng.

Vùi đầu vào mái tóc của cô, anh cảm thấy sự mệt mỏi về thể xác và tinh thần của mình được xoa dịu.

Tiệc đính hôn của nhà họ Hạ, vốn dĩ anh không muốn tới.

Trước đó gia đình anh đã cử người gửi quà chúc mừng đến, hơn nữa công việc của anh quá bận rộn, gánh nặng của cả Bạc Thị hoàn toàn đè nặng lên một mình anh, mấy năm nay anh chưa bao giờ tham dự bất kỳ bữa tiệc không cần thiết nào.

Lần này vốn dĩ cũng vậy, đêm qua anh gần như đã làm việc thâu đêm, hôm nay anh đã hẹn gặp một số công ty bất động sản ở Tô Thành để bàn bạc về các dự án mới.

Kết quả, chưa đầy một giây trước khi ra khỏi nhà đã nhận được điện thoại của Lạc Trường Thanh, anh ấy nói ngắn gọn:

“Khách sạn Alice, em gái tôi đã đến dự tiệc đính hôn của nhà họ Hạ.”

Bạc Tư Tễ mỉm cười và hỏi: "Không phải cậu bảo tôi tránh xa cô ấy sao?"

Lạc Trường Thanh nói câu tiếp theo: “Muốn đi hay không?”

Sau đó cúp máy ngay lập tức.

Cho nên cuối cùng anh ấy đã đến, rõ ràng đến hay không cũng chẳng có ích gì, thậm chí cô gái nhỏ này nhìn thấy anh sắc mặt cũng không có gì tốt, nhưng dường như cũng rất hữu dụng, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, mọi mệt mỏi đều tan biến.

Mười giây sau, anh buông tay ra, chỉnh lại bộ đồ có phần lộn xộn với vẻ mặt tự nhiên.

Khi anh nhìn cô lần nữa, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: "Lạc Lạc, cứ tự nhiên đi, chú sẽ sai trợ lý đi theo cháu."

Tức ch/ết Lạc Nhan rồi, chú giả vờ đoan chính cái gì chứ?

Còn tên lưu manh khi nãy là ai nữa?

"Cháu không cần! Những người có liên quan đến chú đều tránh xa cháu ra một chút.”

Bạc Tư Tễ dường như không quan tâm đến thái độ của cô, anh mỉm cười dịu dàng và sải bước ra khỏi phòng tiệc.

Sau đó... anh ấy thực sự đã bỏ rơi trợ lý của mình!

Từ đầu đến cuối bữa tiệc, Tiểu Vương đi theo cô như một cái đuôi, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.

20.

Chín giờ rưỡi, Lạc Nhan say rượu rời khỏi phòng tiệc.

Cái đuôi phía sau vẫn đuổi theo cô, cô hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Đủ rồi! Tôi muốn về nhà!"

Tiểu Vương thái độ như một ông chủ: “Cô Lạc, Bạc Tổng đã nói phải đưa cô về nhà an toàn thì mới hoàn thành xong công việc hôm nay.”

“Đó là việc của anh, tôi cũng đâu phải là người công ty anh.”

Lạc Nhan không thèm đếm xỉa, tức giận xoay người rời đi, Tiểu Vương chậm rãi đi theo nhắc nhở: “Lạc tiểu thư, cô định đi bộ về sao?

“Dựa trên độ dài quãng đường và tốc độ đi bộ của cô, sẽ mất khoảng bốn giờ, cô có chắc chắn muốn đi bộ về không? "

Đúng là sếp nào nhân viên nấy.

Lạc Nhan đột nhiên dừng lại, tức giận nhìn chằm chằm Tiểu Vương: “Nếu anh còn đi theo tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Khi nghĩ đến cái ôm hôm nay và hành vi khó hiểu của Bạc Tư Tễ khi yêu cầu trợ lý đi theo mình, cô cảm thấy vô cùng bối rối, cô chỉ muốn ở một mình, sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn này.

Rốt cuộc anh có ý gì nhỉ?

Phải chăng anh chỉ đang thể hiện sự quan tâm dành cho cô với tư cách là một người chú và là một người bạn tốt của anh trai?

Thế thì cô không cần!

Lúc Tiểu Vương đang định nói thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh ta nhấc máy, không biết bên kia nói gì, sắc mặt lập tức căng thẳng.

"Cái gì? Bạc tổng say rồi?"

Lạc Nhan vừa mới định rời đi.

Tiểu Vương còn tâm trạng đâu mà quan tâm đến cô, anh ta lo lắng cầm điện thoại di động chạy khắp nơi, hét vào mặt người ở đầu bên kia:

"Cậu đúng là vô dụng, tôi đã bảo cậu trông chừng Bạc tổng, tức là muốn cậu giúp anh ấy cai rượu, cậu quên chuyện lần trước Bạc tổng uống rượu bị xuất huyết dạ dày sao?”

Xuất huyết dạ dày?

Tim cô chợt lỡ một nhịp, trong ấn tượng của Lạc Nhan, việc gì Bạc Tư Tễ cũng có thể giải quyết, một người dao đ/âm s/úng b/ắn cũng không vô đầu được, thế mà lại uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày?

Tiểu Vương cúp điện thoại, vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lạc Nhan còn đứng đó, cũng không biết phải làm sao.

Lạc Nhan lập tức hiểu ý nói: “Sao còn đứng đó? Tôi không cần anh đưa về, mau đi đón Bạc tổng của anh đi."

Chẳng qua là cô ấy cũng muốn thoát khỏi Tiểu Vương.

Nhưng trong khi Tiểu Vương đang có ý định chạy về, anh chợt nhớ tới lời dặn của Bạc Tư Tễ, biết được Bạc tổng của mình trân trọng cô Lạc này đến mức nào, anh tự nhiên không dám vội vàng rời đi.

Cho nên, Tiểu Vương táo bạo thận trọng hỏi một câu: "Cô Lạc, cô có thể cùng tôi đi gặp Bạc tổng được không?"

…… (Một lát sau)

"Lạc tiểu thư, cô đúng là nữ Bồ Tát."

Tiểu Vương mở cổng cho Lạc Nhan và nở nụ cười khen ngợi cô.

Hai người đã đến biệt thự riêng của Bạc Tư Tễ, Lạc Nhan cau mày, không ngừng suy nghĩ xem điều gì đã khiến cô đồng ý với cái yêu cầu vô lý này.

Hình như là không có lý do gì cả.

Có lẽ chỉ vì Bạc Tư Tễ là người chú đã yêu thương cô nhiều năm như vậy, nếu không bàn đến thái độ đối với tình cảm của cô, anh ấy quả thật vẫn luôn đối xử rất tốt với cô.

Bây giờ mặc dù hai người không bao giờ có thể quay lại quá khứ, nhưng Lạc Nhan cũng không thể thờ ơ được.

Tiến đến cửa chính, Lạc Nhan hít một hơi thật sâu, bây giờ cũng đã ở đây, chỉ cần nhìn thoáng ra với tư cách là một người bạn không phải được rồi sao.

Cô chuẩn bị tinh thần, bước vào sau khi Tiểu Vương mở cửa.

Vừa bước vào nhà hai bước, ánh mắt đã chạm phải hai người trong căn hộ, cô hoàn toàn choáng váng.

Sắc mặt Bạc Tư Tễ quả thực tái nhợt, không còn bộ dáng của một người ở giới thượng lưu như ban ngày nữa, khi nhìn thấy Lạc Nhan, anh ấy sững sờ thấy rõ.

Nhưng rất nhanh, anh chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bầu không khí đông cứng lại trong giây lát, Chương Nhã, người đang đứng bên cạnh anh nhanh chóng mỉm cười nói:

"Lạc Nhan, em về nước rồi à."

Hai năm sau, Lạc Nhan không còn dễ bị kích động như trước nữa, mặc dù những ngón tay cầm quai túi lúc này đã chuyển sang tái nhợt, nhưng cô vẫn mỉm cười đáp: “Ừm.”

Sau đó cô quay người rời đi mà không thèm nhìn Bạc Tư Tễ.

Trước khi rời đi còn nói một câu: “Bạc tổng, trợ lý của chú trả lại cho chú, sau này đừng sai anh ta theo cháu nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play