Bành Thạch Nhai chưa về, tiểu nha đầu đã đến đưa điểm tâm mà Nhan Thủy Minh cần, chỉ là phía xa xa còn có cả hai cái đuôi nữa.

Nha đầu ngốc không hề phát hiện, cung kính đưa đến rồi lại cung kính lui xuống, Nhan Thủy Minh chỉ liếc mắt một cái đã thấy hai bóng người không hề cố gắng trốn tránh kén lút kia, hắn dựa vào khung cửa nhướn mày, hai thanh niên xách hai bao cẩm y xô đẩy đánh nhau lết đến.

Trần Văn Nhuận xách cái bao to hơn cầm chiếc quạt vẽ hình hoa đào, xấu hổ đánh vào vai hắn: "Khụ khụ, ta nói này lão Nhan, ngươi đúng là chẳng thú vị gì cả, đã lâu không gặp, chúng ta đường xá xa xôi đến thăm ngươi, ngươi lại không thèm nghênh đón?"

Nhan Thủy Minh tay không đỡ lấy quạt, nói: "Nghênh đón thế nào? Ta mời Yên Yên muội muội đến hát cho ngươi một khúc, vậy có đủ thú vị không?"

Nụ cười của Trần Văn Nhuận tắt ngúm, hắn thu quạt về tiêu sái mở ra: "Vậy ta cũng phải mời Phó tiểu thư cùng đến mới được."

Nhan Thủy Minh cười: "Nếu ngươi mời được."

Trần Văn Nhuận cả kinh: "Ngươi đã biết rồi?"

"Đã đoán được, chỉ là không biết chuyện từ bao giờ.

"Mới tối hôm qua, tên Hứa tú tài kia cũng gan thật, dám đưa Phó tiểu thư bỏ trốn." – Trần Văn Nhuận đột nhiên hiểu ra: "Quả nhiên... Ngươi cũng nhúng một tay?"

"Không, chỉ là trùng hợp mua được bức tranh, lại trùng hợp bán được cho nhà Phó tiểu thư."

"Oa có thật không? Vậy thì trùng hợp thật đấy! Cái này thi họa của ngươi không ngờ lại có tác dụng nhưu thế, vậy thì ngươi mau nối duyên cho cái tên Trần Văn Nhuận này đi, đừng để hắn ngày nào cũng dính lấy tỷ tỷ của ta nữa! Có thấy phiền không hả!" – Trước giờ mạch não của Tiền Tiểu Ngàn không được giống người thường, y xách một vò rượu bám vào hàng rào nhìn ngó khắp viện, rồi chạy ra con suối ngay bên cạnh vốc nước chơi, nghe thấy Nhan Thủy Minh nói mới hô lên từ xa.

Trần Văn Nhuận làm hành động đau đầu, bộ dáng như cậu em vợ này thật khó chiều, chỉ có thể nói nhỏ cho Nhan Thủy Minh nghe: "Chính mình là kẻ phiền phức nhất mà lại không biết, người nhìn đi, chờ ta cưới Ngọc tỷ về nhà sẽ không bao giờ dắt hắn đi chơi cùng."

Đương nhiên Tiền Tiểu Ngàn không nghe được, cũng không biết người ta định không dắt mình đi chơi, chỉ biết tự chơi tự hét lên: "Sơn hạ cô yên viễn thôn, thiên biên độc thụ cao nguyên, tổ trạch nhà các ngươi đúng đúng là thích thật đấy, sau này ta cũng sẽ tìm một nơi thế này ẩn cư." – Nói xong, y rất không khách khí vặt một bông bìm bìm trên hàng rào xuống: "Không ai quản ta không cần đọc sách không cần học buôn bán làm sổ sách, lại còn có hoa cỏ núi sông đẹp đẽ làm bạn, ta đoán ngươi cũng chơi vui đến quên cả trời đất rồi chứ gì, nếu không kẻ nào cấm đoán được ngươi."

Vui đến quên cả trời đất thì cũng đúng, Nhan Thủy Minh cười nói: "Đây vẫn chưa là gì cả, còn có đẹp hơn nữa."

Tiền Tiểu Ngàn đi dạo một vòng rồi mới nghỉ, y ngồi xuống bàn: "Cái gì cái gì? Cho ta xem!"

Trần Văn Nhuận cũng dựng lỗ tai thò qua.

Sao có thể muốn xem là xem được, Nhan Thủy Minh làm người ta nổi lòng tò mò rồi lập tức lạnh lùng nói: "Không cho xem."

"Xì! Không thèm!" – Trần Văn Nhuận và Tiền Tiểu Ngàn cùng chê bai, sự chú ý chuyển sang hộp thức ăn trên bàn bàn, đảo khách thành chủ mở bình rượu ra, xếp ba chiếc chén, vừa mở ra, cả hai đều kinh ngạc, Trần Văn Nhuận không thể tin được: "Chỉ ăn cái này?"

Nhan Thủy Minh lại thấy không có gì đáng ngạc nhiên: "Bị nhốt phải ra dáng bị nhốt."

Tiền Tiểu Ngàn lắc đầu: "Xem ra Nhan bá bá đúng là không muốn nhượng bộ ngươi."

Trần Văn Nhuận cũng lắc đầu: "Ruồng bỏ ngươi thật."

"Mau về đi, ngươi đói gầy cả rồi." – Tiền Tiểu Ngàn uống một ngụm rượu, nhớ tới gì đó lại nhíu mày: "Đúng rồi, ngươi mau về đi, tại ngươi mà ta suýt thì quên mất, ta đến gọi ngươi về. Một mình Triệu Hành làm việc không xuể, bận đến mức không có thời gian ăn cơm ngủ nghỉ, cả người cũng gầy đét luôn rồi, rõ ràng hai người các ngươi cùng làm việc, ngươi phẩy tay một phát là ẩn cư luôn, đúng là không có trách nhiệm, mau về đi!"

Nhan Thủy Minh cười khẽ: "Đừng hòng lừa ta, trước khi đi ta đã sắp xếp hết rồi, việc thế nào ta đều biết hết."

Trần Văn Nhuận cười gõ đầu Tiền Tiểu Ngàn: "Ừm, không phải, mấy ngày nay Triệu Hành đi Nam Hạ tìm tranh, không đi chơi được với hắn, dỗi đây mà."

"Nhưng mà bận hơn mọi khi thật đấy!" – Tiền Tiểu Ngàn rầu rĩ uống rượu: "Vậy bao giờ ngươi mới về, bây giờ Phó tiểu thư đã bỏ trốn cùng người khác rồi, về cũng không ai bắt ngươi thành thân được nữa. Đoạn tay áo đã đứt, cha ngươi có muốn ép cũng không ép nổi."

Nhan Thủy Minh cúi đầu nhìn tay áo mình, buồn cười: "Đợi thêm một thời gian nữa."

Trần Văn Nhuận thuận miệng nói: "Ở đây không có ăn không có uống không có người, nhưng lại vui quên trời quên đất, bởi vì đồ vật 'đẹp hơn nữa' sao?"

Nhan Thủy Minh ngẩng đầu nhìn đường núi phía xa xa, trời đã tối nhưng người vẫn chưa về, hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu lại rất khó phát hiện, thất thần nói: "Một nửa, về sớm không có phần thắng, chờ họ gọi ta về ta mới có quyền chủ động."

Tiền Tiểu Ngàn khinh thường: "Một khóc hai nháo ba thắt cổ, đảm bảo có tác dụng hơn cách này. Đúng là không sợ phiền." – Nói xong lại thấy tò mò: "Thứ ngươi nói đẹp là cái gì? Có đẹp như bức tranh hoa mận của ngươi không?"

Nhan Thủy Minh cười sang sảng: "Tranh hoa mận đã là gì, bảo bối của ta là vô giá."

Tiền Tiểu Ngàn há mồm: "Cho ta xem!!!"

Nhan Thủy Minh uống rượu dùng bữa: "Trời tối rồi, các ngươi định bao giờ về?"

Tiền Tiểu Ngàn liếc mắt ra hiệu với Trần Văn Nhuận, ngồi phịch xuống ghế không định đi: "Xem xong bảo bối xinh đẹp của ngươi ta sẽ đi."

Trần Văn Nhuận không nói đi hay không, con mắt cười bỉ ổi.

Nhan Thủy Minh: "Thôi, để lần sau, đến lúc đó các ngươi lại làm y sợ."

Tiền Tiểu Ngàn lại lại nắm chệch trọng điểm: "Đừng nói bừa, ta đẹp mà, ai sợ ai chứ! Trần Văn Nhuận nhìn ngươi xấu quá mau xuống núi đi, đừng làm bảo bối sợ."

Trần Văn Nhuận không nhịn được vỗ quạt vào háy Tiền Tiểu Ngàn: "Ngươi không xấu nhưng mắt ngươi có vấn đề đấy, ngươi nói xem ta xấu chỗ nào."

"Quân tử động khẩu bất động thủ, ngươi cứ chờ Triệu Hành về đi! Không đúng, đêm nay ta sẽ mách a tỷ, ngươi xong đời rồi, dám đánh đệ đệ thân yêu của a tỷ!"

Cảnh tượng quen thuộc, Nhan Thủy Minh bị tiếng ồn ào làm đau cả não, càng nhớ nhung bảo bối xinh đẹp của hắn.

Trận chiến nước miếng cuối cùng cũng đi đến hồi kết nhờ Trần Văn Nhuận ngậm miệng không nói nữa, bởi vì hắn coi Tiền Tiểu Ngàn là cậu em vợ tương lai không biết nói lý. Trần Văn Nhuận thông minh hơn, quay lại trọng điểm: "Lão Nhãn, ngươi nói là 'y' đúng không? Là người?"

Tiền Tiểu Ngàn cũng quay đầu: "Đúng rồi, ngươi vừa nói là y, trời ạ! Không phải là..."

Ngoài đường nhỏ phía xa cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người vội vã chạy về phía này.

Khóe miệng Nhan Thủy Minh vô thức cong lên thành nụ cười vui sướng: "Phải, là đoạn tay áo của ta."

Vừa nói xong, cả hai người ngồi bên kia đều kinh ngạc, tuy rằng Nhan Thủy Minh đã biết mình không thích nữ, nhưng hắn cũng chưa từng nói đã thích một nam tử nào đó. Trần Văn Nhuận nhanh tay nâng chén cụng vào chén của Nhan Thủy Minh rồi cười, Tiền Tiểu Ngàn lại như cáo pháo bị châm lửa, nhảy dựng cao ba thước, mồm miệng há hốc như sắp rớt cả cằm.

Bóng người trên đường cũng dừng bước chân, nhích nhích sang phía ven đường rồi vươn cổ nhìn về bên này, y nhìn thấy rồi lập tức rụt cổ hoảng sợ, chân lui về sau hai bước, bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play