Phương Lãng giận dữ, Hiên Viên Thành vội vàng xin lui.
Phương Lãng không khỏi lắc đầu nhìn hắn rời đi, Nhị đồ đệ này, chỉ sợ đã nhớ thương chuyện vũ khí.
Lần này cũng nhắc nhở anh.
Xem ra là lúc phải đi ra ngoài đào ít thần binh lợi khí về rồi.
Đường đường là một môn phái lớn uy danh lan xa mà ngay cả vài cây vũ khí cao cấp cũng không có đúng là có hơi không thể nào nói nổi.
Nhưng trước đó phải ra sau núi một chuyến đã.
Phương Lãng gọi tiên hạc tới lặng lẽ bay về phía Nam.
Trước đó, anh còn định chờ đến khi luyện đan xong sẽ tiến hành lục soát toàn bộ Thiên Sơn.
Cho dù lật ngược Thiên Sơn lại cũng phải đào ra vị trí cất Tiên Đan.
Bây giờ thì tốt rồi, không cần mất thời gian đó nữa.
Từ Trường Phúc nửa đêm còn mặc quần áo đen tới đó, nghe đã cảm thấy có điều kỳ lạ rồi.
Chắc chắn là hắn đi tới nơi giấu Tiên Đan, không thể sai được.
Đi tới phía Nam Thiên Sơn, nơi này trước kia cỏ dại mọc thành cụm nên không thấy có gì khác thường.
Bây giờ tụ linh trận đã được mở ra, linh khí cuồn cuộn không ngừng tụ tập trong Thiên Sơn, khiến cho nơi này bừng bừng sức sống.
Nhưng… Hình như cũng không có gì khác biệt.
Hơn nữa anh đã mở Đạo Nhãn cũng không phát hiện ra có bảo vật thiên địa gì cả.
Theo lý thuyết, đôi mắt của thiên đạo đã mở ra, bất cứ bảo vật gì cũng sẽ không trốn được đôi mắt của anh.
Kỳ quái.
…Tìm trước rồi nói tiếp.
Phương Lãng nhảy xuống, hoàn toàn đi vào giữa bụi cỏ.
Bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Tìm rồi tìm.
Sau khi tìm kiếm khoảng hai tiếng, Phương Lãng vẫn không tìm thấy bất cứ manh mói gì.
Cho đến khi anh nhìn thấy một hang động bí ẩn.
Vị trí của hang động này cực kỳ bí ẩn, cửa động bị một cục đá lớn bịt lại, xung quanh toàn là cây cối, chỉ để lại một lỗ hổng nho nhỏ.
Nhưng chính là gió lạnh thổi ra từ lỗ hổng này làm Phương Lãng cảm thấy lạnh lẽo, vì thế theo cơn gió tìm được nơi này.
Tới gần lỗ hổng, khuôn mặt Phương Lãng không khỏi tái xanh.
Mẹ nó, đây mà là lỗ hổng hả?Rõ ràng là lỗ chó!Chẳng lẽ trước kia Từ Trường Phúc thường xuyên bò lỗ chó này chui vào à?Mất mặt, quá mất mặt.
Đường đường là chưởng môn một phái, sao lại có thể làm thế được!Phương Lãng lập tức dùng tay nắm lấy hòn đá to muốn đẩy nó ra, nhưng… Hòn đá không chút sứt mẻ.
“Không phải chứ? Chẳng lẽ cục đá này bị dùng pháp thuật gì rồi à?”Phương Lãng nghĩ rồi nghĩ…Tiên Đan là chuyện bí mật tối cao của Thiên Sơn, ngoài anh ra, không nên để người thứ hai biết đến.
Bây giờ bị hòn đá này chặn đường, anh cũng ngượng ngùng không muốn gọi đồ đệ lên núi bê sang chỗ khác.
Nếu làm như thế thì mọi chuyện sẽ bại lộ.
Chỉ có thể…Chui thôi.
Nhẫn nhịn là kim cương, việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, nhẫn nhục phụ trọng, co được dãn được.
Trong lúc tự an ủi bản thân.
Phương Lãng đã chui vào lỗ hổng đó.
.