Cuối cùng lễ tế thần mặt trăng cũng đến, là một ngày lễ trọng đại, đương nhiên Daniel cũng bị nhắc đến, cậu phải dậy sớm để chuẩn bị quần áo. Hanna đưa cho Daniel bộ đồ đã được chuẩn bị sẵn, là chiếc váy trắng, rất giống váy cưới nhưng hoa văn trên chiếc váy lại được dát vàng, những hoa văn cầu kỳ lấp lánh dưới ánh mặt trời, mái tóc dài được Hanna cột gọn lên rồi cuối cùng là trang điểm.
Đôi bông tai ngọc đỏ hình giọt nước tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của cậu, Hanna đội cho cậu một chiếc vương miện bằng vàng, chiếc vương miện đánh dấu vị thế của cậu. Chiếc đầm cổ cao che đi trái cổ như biến cậu trở thành người con gái thực thụ, nhìn chính mình trong gương mà cậu cảm thấy rất kỳ lạ, cậu không ngờ rằng mình lại có thể trở nên xinh đẹp đến như vậy.
Daniel được Hanna đưa xuống sảnh lớn của cung điện, ở đó đã có người chờ sẵn, Kyan vừa nhìn thấy cậu đi xuống liền ngơ người, lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu một cách hoàn chỉnh như vậy, đung là người bước ra từ trong tranh. Cậu bước đến trước mặt anh, thấy anh vẫn đứng ngây ra đó liền nhẹ kéo ống tay áo của anh.
Kyan bấy giờ mới hoàn hồn, "À ờ tới rồi sao, chúng ta mau đi thôi." Daniel gật đầu sánh vai với Kyan bước ra ngoài. Bên ngoài đã có xe chờ sẵn, cậu cùng anh lên xe, đến lúc này cậu mới giật mình nhớ ra liền quay qua nhìn Kyan.
Kyan cảm nhận được ánh mắt của cậu liền hỏi, "Sao thế." Daniel lấy quyển sổ nhỏ ra rồi ghi lên đó, "Kamel đâu rồi, anh ấy không đi cùng chúng ta sao."
Vừa nhìn thấy cái tên Kamel anh liền sầm mặt, lạnh giọng nói, "Anh ta không đi cùng chúng ta, hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi." Kyan rất muón hỏi cậu vì sao lại quan tâm đến cái tên Kamel đó đến như vậy nhưng lại sợ cậu không hiểu ý mình mà trả lời thật lòng, đến lúc đó anh chắc sẽ nổi giận à dọa cậu sợ chạy mất.
Daniel nghe vậy chỉ biết gật gù, ngày nào cũng có Kamel bên cạnh đột nhiên hôm nay lại khác đi khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Chiếc xe lăn bánh chở Kyan và Daniel đi đến một bức tượng được điêu khắc một cách tuyệt xảo, hệt như người thật sống dậy. Daniel xuống xe nhìn bức tượng to lớn trước mặt mà có chút cảm thán, bức tượng còn đẹp hơn cô gái ở đài phun nước mà cậu đã nhìn thấy.
Đột nhiên trước mặt cậu là một bó hoa, cậu giật mình lùi lại một bước, khi nhìn thấy người trước mặt cậu cảm thấy hoảng sợ. Là người đàn ông lạ mặt, đưacho cậu bó hoa rồi nhìn cậu cười với nụ cười tươi nhất. Nhưng cậu cảm thấy nụ cười kia có phần đáng sợ, giống như những kẻ đã từng cười nhạo cậu, lũ người đó cũng trưng ra bộ mặt như vậy rồi mới động tay động chân với cậu.
Daniel vô thức lùi về sau, càng lùi ra sau người đàn ông kia lại tiến thêm một bước, vừa cười vừa nói gì đó mà cậu không thể nghe rõ, tai cậu như ù đi, cậu như rơi vào bóng đen, cảm nhận được những bàn tay kia sờ lên từng tấc da, xúc cảm chân thật khiến cậu không thể thở được, kẹt lại trong màn đen đó, bị những bàn tay dơ bẩn kia ghì chặt. Cậu tưởng rằng chỉ cần sống vui vẻ không lo nghĩ thì mình sẽ thoát khỏi ký ức ám ảnh đó, nhưng sao giờ đây nó lại ghìm chặt cậu, kéo cậu xuống vực sâu, nhấn chìm cậu.
"Daniel, cẩn thận.." Kyan chỉ mới rời mắt khỏi cậu một phút, quay lại liền thấy Daniel đang hoảng sợ lùi lại, phía sau cậu lại là cầu thang, mắt thấy cậu sắp hụt chân té ngã anh liền hét lên.
Daniel giật mình, cậu cảm thấy cơ thể mình như đang lơ lửng giữa không trung, cậu nhìn thấy người đàn ông cầm bó hoa kia từ cười tươi chuyển sang hoảng hốt, cậu sợ hãi nhắm mắt. Đến khi mở mắt ra cậu đã thấy mình nằm trong lòng Kyan, "Không.. Không sao chứ."
Daniel không hiểu gì nghiêng đầu nhìn anh, Kyan đưa tay xoa đầu cậu, cậu cảm nhận được bàn tay đang để trên đầu mình run rẩy đến khó tả. "Không sao thì tốt, cảm thấy khó chịu ở đâu không." Anh muốn đưa cậu trở về nhưng những thứ trước mắt nhắc nhở anh phải làm tròn bổn phận của mình, không còn cách nào khác anh đỡ cậu đứng dậy.
Người dân xung quanh lần lượt đến nhiều hơn, họ nhìn thấy Daniel thì bỗng nhiên phấn khích tiến lên đưa hoa cho cậu khiến cậu có chút sợ hãi tấm lòng hiếu khách này. Trong đám đông cậu nhìn thấy Katta, chị ấy cũng nhìn thấy cậu, cậu gật đầu xem như lời chào với chị ấy.
"Đã đến giờ làm lễ, mong các vị hãy im lặng." Giọng nói của quân sư vang lên khiến mọi người đang ồn ào phía dưới bỗng chốc im lặng. Daniel được chỉ dẫn đứng bên cạnh Kyan.
Trước mặt hai người là một chiếc bàn gỗ, Kyan nhìn ly nước trước mặt không chút do dự cầm lấy con dao bên cạnh rạch một đường nhỏ trên ngón tay, từng giọt máu đỏ tươi cứ vậy mà rơi xuống ly nước. Daniel thấy vậy thì hốt hoảng, cậu không biết rằng cần tế lễ thì phải cần có máu của hoàng tộc, điều này sẽ khiến lời cầu nguyện đến thần mặt trăng thêm linh thiêng.
Ly nước trắng giờ đã nhuốm đỏ trở thành ly máu, quân sư nhanh chóng đưa cho Kyan băng dán để cầm máu. Kyan đưa băng cho Daniel, "Cậu giúp tôi băng bó có được không."
Daniel nhận lấy băng rồi nhẹ nhàng băng lại vết thương trên đầu tay giúp Kyan, nghi lễ dần bắt đầu, Daniel chỉ biết im lặng đứng bên Kyan đến hết buổi lễ.
"Ngài Kyan." Một giọng nói lánh lót vang lên khiến cậu quay lại nhìn, chủ nhân của giọng nói đó chính là cô gái trẻ đang bước đến bên Kyan.
Kyan nhìn cô ấy rồi gật đầu coi như chào hỏi, hoàn toàn không muốn mở miệng nói chuyện. Cô gái ấy thấy vậy thì giận dỗi ra mặt đứng kế bên kéo tay Kyan nũng nịu, "Sao ngài lại phớt lờ em."
Kyan cau mày rút tay ra quay sang ôm lấy eo cậu, Daniel vẫn chưa biết cô gái đó là ai, cậu cảm giác rằng hai người có quen biết với nhau, đang nghĩ miên man thì bất ngờ bị anh ôm lấy. Daniel ngại ngùng nhìn cô gái đó.
"Ngài.. Thần nữ kính chào Vương hậu." Jessica mím môi hạ người chào Daniel. Cô chính là không muốn để ý đến Daniel nhưng không ngờ Kyan lại bắt cô phải cúi chào trước người này.
"Nếu không có việc gì quan trọng, ta và Vương hậu xin phép về trước." Buổi lễ đã kết thúc, các thần dân cũng nhanh chóng trở về với công việc hằng ngày của mình. Kyan nói xong không để ý gì đến Jessica mà kéo người rời đi, để lại cô tức đến giậm chân, cô cảm thấy Vương hậu này thật xấu xí, còn không đẹp bằng cô vậy mà lại được Kyan quan tâm hết mức.
Không khí trên xe có vẻ yên tĩnh, anh bỗng mở lời trước phá tan bầu không khí u ám này, "Cô ta là con gái của Tổng tư lệnh, là người phiền phức nên cậu không cần phải quan tâm đến cô ta đâu."
Daniel nghe anh giải thích thì thắc mắc, cậu cũng đâu hỏi gì mà sao anh lại phải giải thích nhỉ? Daniel thấy anh nhìn qua mình thì giả bộ gật gật đầu cho qua. Về tới cung điện cũng đã là nửa ngày trôi qua, Kyan liền nhanh chóng về phòng làm việc còn cậu thì trở về phòng mình để nghỉ ngơi.
Daniel mệt mỏi nằm lên giường, gió mát từ cửa sổ mang theo chút hương thơm của hoa cỏ ùa vào phòng, cậu mang một thân váy cứ vậy mà ngủ quên mất. Khi cậu tỉnh dậy đã là chiều tối, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn chiếu sáng khuôn mặt ngái ngủ của cậu khiến cậu có chút tỉnh táo lại.
Thay đồ xong cậu xuống phòng ăn tìm thức ăn, cả ngày hôm nay cậu chỉ được ăn sáng nên bây giờ bụng cậu đang biểu tình dữ dội. Vưad đẩy cửa phòng ăn cậu liền thấy Kamel đang ngồi ăn, anh thấy cậu thì vẫy tay bảo cậu cùng lại ngồi ăn. Daniel vội vàng ngồi xuống, Kamel vẫn như thường lệ cắt thịt sẵn cho cậu rồi ngồi xem cậu ăn.
"Ăn từ từ thôi, vẫn còn phần cho cậu mà." Kamel thấy cậu ăn lấy ăn để thì nhẹ nhàng nhắc nhở một câu. Không ngờ cậu lại nghe thật, từ ăn vội ăn vàng sang ăn từ tốn.
"Mà cậu có nghe nói gì không, tháng sau Quốc vương sẽ cưới thêm vợ đấy." Kamel vừa gõ bàn vừa nói, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cậu từ đầu tới cuối.
Daniel nghe vậy thì khó hiểu nhìn Kamel, "Cậu không biết sao. Quốc vương Kyan sẽ lấy thêm vợ vào tháng sau."
Đứa ngốc nghe đến lần thứ hai cũng hiểu, Daniel nghe như sét đánh ngang tai, mọi miếng thịt thơm ngon trong miệng cậu giờ đây lại như thịt hôi thối mà cậu lượm từ thùng rác lên ăn, Daniel bụm miệng không dám nôn ra, Kamel vội đưa cậu một chiếc đĩa rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, cuối cùng cậu không chịu nổi nữa đành nôn ra những gì mình đã ăn.
Tin tức đó cứ như giòi bọ dần dần chui nào người cậu, đau đến thấu xương. Rõ ràng anh rất quan tâm đến cậu, tại sao lại phải cưới thêm người khác. Cái tin đấy hình như đã làm cậu tổn thương, Kamel nhìn Daniel thất thần đứng dậy rời đi, trên đĩa vẫn còn một nửa đĩa thịt. Anh ngồi lại suy nghĩ một lúc lâu sau mới rời đi.
Hanna đang dọn dẹp lại căn phòng thì Daniel bất ngờ đi vào khiến cô giật mình, cô vội vàng cúi chào cậu nhưng cậu lại như người mất hồn không hề để ý rằng trong phòng mình có người, cậu đi một mạch từ cửa phòng vào nhà tắm. Hanna tinh ý nhận ra rằng cảm xúc của Vương hậu có chút biến đổi, cô nhanh chóng chuẩn bị bộ đồ mới cho Vương hậu rồi rời đi, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người khác, cô không tiện xen vào.
Kyan sau khi họp xong thì mệt mỏi day trán, dù đã cố hết sức nhưng mối quan hệ này vẫn được thành lập. Anh bắt buộc phải cưới con của Tổng tư lệnh để có thể lấy lại được quyền điều hành binh lính vào tay mình, nhìn dữ liệu trên tay mà Sam gửi về, binh lính trong tay Carlos hiện tại đã tăng lên đáng kể, nếu như ông ta muốn làm phản thì bên anh chỉ có bị động ngồi chờ chết.
Kyan cất giấy tờ, đứng dậy đi về phía căn phòng của Daniel. Daniel đang ngồi trên ghế ở ban công ngắm sao, câu mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen tuyền, đúng như câu nói người đẹp vì lụa, nét đẹp trong trẻo của cậu đều được Kyan thu lại vào tầm mắt, giấu đi.
Anh nhẹ nhàng đi đến đứng sau lưng cậu, như cảm nhận được gì đó cậu liền quay lại, sau khi thấy rõ người đứng đằng sau là ai cậu thì cậu nhanh chóng dời tầm mắt. Hiện tại cậu vẫn chưa thể tiếp nhận được thông tin kia, nếu còn nhìn thấy anh nữa cậu sẽ đau đến khóc mất. Đau sao, Daniel như nhận ra điều gì đó kỳ lạ, cậu bỗng nhiên giật mình, phát hiện ra rằng cậu không còn giống như trước nữa.
Cậu đang dần cảm thấy khó chịu vì anh, sự đau đớn không rõ nguyên nhân kia cũng xuất phát từ anh, mọi cảm xúc của cậu thay đổi đều là nhờ vào anh. Daniel muốn nói gì đó nhưng lại thôi, một người dị hợm như cậu làm sao mà anh lại có cảm tình với mình được, nếu như anh thích người đó vậy chi bằng nhường lại cho người khác còn hơn là để anh chịu khổ ở bên cậu.
Daniel nhìn lên bầu trời kia, đen kịt như tương lai của cậu, những tia sáng nhỏ cũng chỉ như vật qua đường với cậu, không một ai thật lòng ở bên cạnh cậu đến cùng, tất cả đề là sự lừa dối, chắc chắn anh cũng vậy, chỉ vì cậu là kẻ khác người vậy nên anh mới giữ cậu lại, biến cậu thành trò chơi tiêu khiển của anh, làm anh vui ngày này qua ngày khác.
Daniel rút ra một tờ giấy, nương theo ánh đèn mà viết, "Tôi mệt rồi, phiền anh trở về đi. Tôi muốn đi ngủ." Cậu viết xong thì đưa cho Kyan sau đó đi lướt qua người anh mà trèo lên giường nằm, cậu cố gắng quấn chăn kín người, ngay cả khuôn mặt cũng không để lộ cho Kya thấy. Anh đọc xong thì thở dài, "Chúc cậu ngủ ngon."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT