Gần đến mức, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn lên xuống đều đặn trong lồng ngực.
Ngứa tay quá, muốn sờ một cái.
''Bây giờ chị cảm thấy, tôi đã trưởng thành chưa?"
6.
Tôi đẩy hắn ra ngay lập tức.
Tôi nói: "Đây là mặt khác."
Nghiêm túc, rất nghiêm túc đấy.
"........."
"Muốn rất tốt, thì phải thêm tiền cho tôi.''
Giang Sách không nói gì, mở tủ lạnh lấy ra một lon.... bia (×), Vượng Tử (√).
"?? Rượu của tôi đâu rồi?"
Hừ, nghĩ tới rồi à.
Lúc nãy làm món tôm luộc, tôi đã dùng hết lon bia cuối cùng rồi. Nhìn tủ lạnh hơi trống, tôi lại bỏ thêm vào hai lon Vượng Tử.
Tôi chân thành đề nghị: "Vật chất sẽ không biến mất, mà chỉ thay đổi vị trí thôi. Không thì thiếu gia nếm thử chút đi?"
Tiền lương một ngày là 65 củ, dịch vụ của tôi phải phù hợp với giá này.
Tôi nhanh chóng bóc một con tôm, chấm vào nước sốt đặc biệt mình làm và mỉm cười nịnh nọt.
"Nào, mở miệng nào, ah---"
Giang Sách bất động: "Cất nụ cười nịnh bợ của chị đi, hôm nay tôi nhịn đói."
Bụng của hắn: "Ùng ục..."
"Cũng sẽ không ăn những gì chị làm...."
Bụng hắn lại phát ra âm thanh lần thứ hai: "Ùng ục..."
".............."
"Tôm luộc phải không? Cũng được, tôi cũng không muốn ăn cho lắm, chỉ là muốn giúp chị thử xem tay nghề như thế nào."
Giang Sách lấy con tôm từ tay tôi, nhai vài miếng, dừng lại và nuốt xuống.
Sau đó hắn lấy đôi đũa, xới một bát cơm đầy, kéo ghế ra ngồi xuống. Toàn bộ động tác giống như nước chảy, vô cùng thành thục.
Tôi cười trộm, và múc cho hắn một bát canh sườn.
"Tay nghề như thế nào?"
"Cũng được."
Trời có sập xuống, cũng có miệng Giang Sách chống đỡ rồi.
Thực sự khó khăn.
7.
Thấy hắn định bóc tôm, tôi giành lấy ngay.
"Ôi thiếu gia, đừng làm bẩn tay mình. Để lão nô tới! Lão nô bóc tôm giỏi nhất đấy."
Giang Sách bị nghẹn khi nghe những lời này của tôi.
"Ấy chết thiếu gia, cậu ăn từ từ thôi. Bị nghẹn rồi sao, lão nô phạm tội lớn rồi."
Hắn ho một lúc lâu, mới dịu lại.
Giang Sách nắm lấy bàn tay đang vỗ sau lưng của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ Nhiễm, đừng gọi tôi là thiếu gia, cũng đừng gọi mình là lão nô. Còn nói chuyện kỳ quái như vậy, cẩn thận tôi tống cổ chị ra ngoài."
Môi hắn đỏ bừng vì ho, khóe miệng vẫn còn dính chút nước sốt.
Bệnh nghề nghiệp khiến tôi vươn tay lấy một tờ giấy lau miệng cho hắn.
"Trời xanh chứng giám, tôi không có nói chuyện kỳ quái. Tôi thật sự đối xử với thiếu gia bằng sự chân thành."
Giang Sách khịt mũi, xách cổ tôi lên như thể muốn ném tôi ra ngoài.
Tôi lập tức cầu xin tha thứ: "Tôi sai, sai rồi, Giang Sách là tôi sai rồi."
Lúc này hắn mới thôi và tiếp tục ăn cơm.
Xưng hô có thể không như vậy nhưng công việc không thể không làm.
Tôi phớt lờ khuôn mặt đen thui của Giang Sách và tiếp tục cẩn thận bóc tôm.
Sau khi ăn xong, lại cẩn thận bỏ bát đũa vào máy rửa bát.
Sau đó chuẩn bị làm món tráng miệng sau bữa ăn, trà chiều và đồ ăn vặt tốt cho sức khỏe trước bữa tối.
Cố gắng để hắn ăn tám bữa một ngày, để hắn có sức khỏe cường tráng.
Giang Sách tựa vào khung cửa bếp, nhìn tôi bận rộn như ong vỡ tổ.
"Rốt cuộc là mẹ tôi đưa cho chị bao nhiêu, để chị chăm sóc tôi như thế này."
Tôi dơ hai ngón tay lên.
Hắn tặc lưỡi: "Bảy trăm à? Cũng ít quá nhỉ."
Tôi lắc đầu.
"Sáu củ rưỡi à? Giá này cũng được đấy."
Tôi tiếp tục lắc đầu.
"Đừng nói với tôi là 65 củ đấy."
Tôi gật đầu lia lịa.
Giang Sách ngừng nói, nhìn tôi chằm chằm.
Rồi hắn đột nhiên lại gần tôi, cười nham hiểm, đuôi mắt ngả ngớn, nhìn tôi từ trên xuống dưới.
"Vậy thì tôi muốn.............."
"Tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu nghĩ chuyện đấy, thêm tiền cũng đừng hòng!"
Hỏng rồi hỏng rồi, chỉ trách tôi quá hấp dẫn.
Bị dồn vào một góc, tôi khoanh tay ôm lấy bản thân nhỏ bé và yếu đuối của mình.
Giang Sách nhướng mày, khuôn mặt đẹp trai của hắn càng lúc càng gần tôi.
"......Gọi món."
???
Nhóc con muốn gì cơ?
''Tôi muốn gọi món."
Hắn nhắc lại một lần nữa.
Ba giây sau, Giang Sách bị tôi ném ra khỏi bếp.
Hắn còn đập cửa và hét lên: "Đợi đã, không cho tôi gọi món, thiếu gia tức giận đấy."
8.
Cho tới khi ăn xong bữa tối, Giang Sách vẫn còn đang hờn dỗi.
Nhưng đồ ăn tôi nấu thì ăn không thừa lại chút nào.
Nhà Giang Sách có mấy phòng trống, vì vậy tôi chọn bừa một phòng và dọn dẹp.
Yêu cầu tuyển dụng ban đầu của dì Trần là: [Thời gian một tháng, bao ăn ở. Thời gian kết thúc công việc hàng ngày không chắc chắn, lấy thời gian bé con thức dậy và đi ngủ để làm chuẩn.]
Tôi lặng lẽ liếc nhìn Giang Sách, một chút buồn ngủ cũng không thấy.
Có lẽ phải mất một lúc nữa mới có thể tan làm.
Xét thấy tình hình cô nam quả nữ ở chung, vẫn là xem phim hoạt hình an toàn hơn.
Giang Sách đột nhiên nói: "Tôi không muốn xem những con lợn chết kia."
"Đó không phải là lợn chết, đó là nam thần GG Bond của tôi." Tôi phản bác.
Hắn ồ lên, trong mắt lộ ra ý cười, chế giễu nói: ''Cho nên chị cũng muốn làm công chúa xinh đẹp."
Mắt tôi mở to, có chút mơ hồ.
"Cậu, bây giờ cậu là A Sách 3 tuổi hay là Giang Sách 20 tuổi?"
Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán tôi: "Chị nói cái gì vậy, đồ ngốc?"
Hừ, không lễ phép gì cả.
Chắc chắn là 20 tuổi.
Tôi nhỏ giọng phàn nàn: "Cậu đã có ký ức của A Sách, vậy mà hồi trưa còn giả vờ không quen biết tôi, còn lừa tôi hôn cậu."
Giang Sách ho mấy tiếng: "Bởi vì động tác của chị quá nhanh. Lúc đấy đầu óc tôi rối bời, tạm thời không hoãn lại được."
"Vậy cậu có thể nói cho tôi biết tình hình cụ thể không? Tôi đã hứa với dì Trần chăm sóc cậu thật tốt."
Hắn im lặng một lúc, rồi rút ra một điếu thuốc.
Những ngón tay cầm điếu thuốc trắng nõn, thon thả hồng hào.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt Giang Sách rõ nét hơn, toát ra vẻ chán chường buồn bã.
Trước khi châm thuốc, tôi chợt đưa tay ra ôm lấy hắn.
Giang Sách ngẩn người: "Chị làm cái gì vậy?"
"Để tôi ôm cậu một cái, cảm thấy cậu sắp vỡ vụn rồi."
Thừa dịp hắn đẩy tôi ra, tôi lấy điếu thuốc giữa tay hắn và ném nó đi.
Hút thuốc có hại cho sức khỏe, phải ngăn chặn.
9.
Giang Sách vừa giận vừa buồn cười: "Chị cũng chuyên nghiệp thật đấy."
"Đương nhiên, tôi là người chuyên nghiệp rồi. Cậu mau nói đi, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ."
Tôi cầm lấy cuốn sổ và cây bút ra chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép lại.
Tôi cứ nghĩ rằng tôi phải nghe câu chuyện tuổi thơ bi đát của thiếu gia nhà giàu hoặc là thanh mai trúc mã bị ép phải xa nhau để lại bóng ma gì đó.
Kết quả là, tôi nghĩ quá phức tạp rồi.
Mặc dù công việc của dì Trần và bố của Giang Sách rất bận, nhưng từ bé tới giờ họ rất yêu thương hắn, tình cảm gia đình rất tốt.
Còn Giang Sách, hắn là một chàng trai có thành tích học tập xuất sắc, mặc dù tính cách hắn lại có chút nổi loạn.
Nhưng chỉ thế thôi.
Mà ba tháng trước, Giang Sách đột nhiên phát hiện mình có chút không bình thường.
Mới đầu là hay quên chuyện, nhưng sau đó là xuất hiện ở những nơi kỳ lạ không thể giải thích được.
Thế là hắn nhốt mình trong nhà và lắp camera giám sát.
Cuối cùng phát hiện, trong cơ thể hắn còn có một tính cách khác.
"Nhưng mà những bệnh nhân bị nhân cách phân liệt bình thường đều sẽ sinh ra một nhân cách khác dưới sự kích thích của bóng ma tâm lý lớn, để trốn tránh hiện thực mà họ không muốn đối mặt. Nhưng ngoài việc cậu quá nghịch ngợm và bị đ.ánh nhiều lần hồi bé, chẳng lẽ còn cái gì đó mà cậu quên rồi?"
Giang Sách lắc đầu: "Tôi rất chắc chắn là không có. Mặc dù bác sĩ chẩn đoán là nhân cách phân liệt, nhưng thực tế xuất hiện giống như không có cơ sở."
"Lạ thật." Vậy thì lạ quá. Tôi lặng lẽ ghi lại trường hợp lạ lùng này.
Đúng vậy, ngoài việc làm thêm là chăm sóc trẻ em, tôi còn là sinh viên ngành tâm lý học.
"Vậy cậu khẳng định, chỉ có A Sách là nhân cách phụ sao?"
"Hiện tại, chỉ có hắn."
Cây bút của tôi ngoáy ngoáy và ghi chép lại thật nhanh.
Lần đầu tiên Giang Sách không quấy rầy tôi, đợi tôi viết xong để lại một câu "Ngủ sớm đi, ngủ ngon" rồi về phòng.
Truyện Xuyên Nhanh10.
Ngày hôm sau, lúc gọi Giang Sách thức dậy.
Đột nhiên có tiếng vật gì rơi xuống bên trong cửa.
Tôi gọi một tiếng Giang Sách, một tiếng A Sách, đều không có ai trả lời.
Cửa phòng hắn không khóa, tôi đẩy cửa bước vào, trên giường không có ai.
Nước trong phòng tắm bắn tung tóe.
"Giang Sách, cậu không sao chứ?"
Tôi không dám đi vào, đi vào thật đánh liều.
Một lúc sau, tiếng nước ngừng lại.
Giang Sách ướt sũng đi ra ngoài.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, ăn mặc không giống một thanh niên, mà giống một bá tổng.
Đặt biệt là sau khi ướt.
Sơ mi trắng gần như trong suốt, ống quần cũng ôm sát vào người, phác họa rõ tàng dấu vết của chiếc kẹp áo sơ mi.
Nhìn thấy tôi, hắn vuốt lại mái tóc đỏ ướt sũng của mình thành kiểu tóc nam lưng to cổ điển**. (** kiểu tóc hất ngược í).
Ah ah ah ah ah ah ah!
Đừng quyến rũ tôi, tôi đã là sinh viên đại học rồi.
Tôi hoàn toàn quên mất mình có bệnh sạch sẽ, bây giờ tôi rối đến đáng sợ!
Giọng nói Giang Sách hôm nay hết sức trầm thấp: "Xin lỗi, Nhiễm Nhiễm, làm em lo lắng rồi."
Tôi bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc, đến mức nói hết những lời trong lòng.
"Hả? Tôi không lo lắng cho cậu. Cậu tự lo cho chính mình đi."
"Ừm?"
Âm thanh cuối cao lên, đôi mắt sáng lên, rất hấp hẫn.
Cực phẩm, ồ không, là tiên phẩm!
Hắn khẽ cười giải thích: "Chân trơn, không cẩn thận bị ướt."
Với mỗi cử chỉ của hắn, hooc-môn của tôi đều bùng bổ, không ổn rồi.
Chiếc áo dính sát người rất khó chịu, Giang Sách cởi hai cúc áo, giống như mới nhớ ra tôi vẫn còn ở đây.
"Nhiễm Nhiễm, anh phải thay quần áo. Em muốn.... giúp tôi sao?"
"Hít hà....Tôi giúp cậu hả, cái này không thích hợp lắm đâu?"
Tôi giơ hai bàn tay lên.
Sẵn sàng hành động, thở hổn hển.
Bàn tay của lão nô sinh ra là để thay quần áo cho thiếu gia!
Giang Sách đặt ngón trỏ lên trán tôi, nói với giọng điệu bất lực và nuông chiều.
"Lấy khăn khô giúp anh.''
"Hả? Vâng ạ."