(12)

Triển Địch đột nhiên bỏ học.

Tôi được thầy hiệu trưởng cho biết hóa ra người mẹ cô ấy đã sinh một đứa con trai như mong muốn, vì vậy cô ấy không được phép tiếp tục học.

Tôi nhớ đến những ngày tôi nhờ em trai sát cánh chiến đấu với mình nên tôi đã dẫn theo Trần Niệm và bí mật đến nhà cô ấy.

Người mở cửa là mẹ của Triển Địch, cô ấy đang cho con trai ăn sữa bột nhìn thấy chúng tôi liền nói với giọng khó chịu: [Cô là ai?”]

[Dì ơi, con là bạn học củ Triển Địch, con muốn hỏi tại sao bạn ấy không đến học...]

Triển Địch nhìn thấy tôi, mắt hơi đỏ, bất lực lắc đầu.

Bang──

Mẹ cô ấy đóng cửa lại: [Ở đây không chào đón các người. Các người đều là con nhà giàu. Gia đình chúng tôi khác, chúng tôi không có khả năng đi học. ]

Tôi điên cuồng đập cửa: [Dì ơi, mở cửa đi...]

Bên trong không có bất kỳ phản ứng nào, tôi lo lắng đến mức gần như khóc: [Tôi nên làm gì đây, Trần Niệm...]

Trần Niệm vỗ lưng tôi: [Tiểu Thảo, quên đi. Mẹ cô ấy nhất quyết không cho cô ấy đi học.]

[Mày có muốn giết em trai may sao? Mày đi học thì ai sẽ chăm sóc em trai? Chị gái mày sắp lấy chồng, tại sao mày lại ích kỷ như vậy, còn để bạn cùng lớp đến tìm? ]

Những lời nguyền rủa từ mẹ Triển Địch.

Lòng tôi thắt lại, cha mẹ cô ấy và cha mẹ tôi giống hệt nhau.

Tôi kể lại chuyện này cho thầy hiệu trưởng, thầy hiệu trưởng yêu cầu tôi chăm chỉ học tập, còn lại để thầy giải quyết.

Không lâu sau, hiệu trưởng nói với tôi rằng Triển Địch đã bị nhốt lại.

Chẳng ai có thể làm gì.

Đúng vậy, sao tôi có thể không nghĩ tới, họ sinh ra Triển Địch rõ ràng chỉ muốn tìm con trai.

Tôi nghĩ đến cô gái kiếp trước mặc váy ngắn đi dạo trên phố, một lần nữa tôi cảm nhận được sự bất công sâu sắc của hiện thực.

Trở về tôi học ngày học đêm.

Sau những đêm mất ngủ với dày đặc giấy nháp, Trần Niệm luôn ở bên tôi cho đến khi phòng học trống rỗng, Trần Niệm nói rằng anh ấy chưa từng thấy ai làm việc chăm chỉ hơn tôi.

Anh ấy nói lần đầu tiên nhìn thấy tôi là ở căng tin, anh ấy luôn nhớ đến hình bóng bướng bỉnh đó ở phía sau.

(13)

Mùa đông dần chuyển sang mùa xuân, sau vài lần thi thử cuối cấp, tôi đã vững vàng vào top 5 và được cử lên tỉnh lỵ để bồi dưỡng như ý muốn.

Dượng tôi đang cầm phiếu điểm của tôi, đôi bàn tay chai sạn của ông cứ cọ xát vào đó. Em họ tôi giờ đã biết đi, tôi đã mua cho nó những bức tranh vẽ đường bằng tiền học bổng. Dượng tôi bán chiếc xe ba bánh, bỏ số tiền học phí dày đặc vào túi ni lông, dặn: [Học tập chăm chỉ nhé.]

Hiệu trưởng đích thân dẫn đội đến tỉnh lỵ, khi dượng nhìn tôi lên xe, tôi quay lại nhìn, tấm lưng rộng rãi của ông hơi cong.

Khi Trần Niệm đến nơi, xe đã rời đi, anh đuổi theo hét lên: [Tiểu Thảo, đi an toàn.]

Trần Niệm được gửi đến Đại học Bắc Kinh.

Lần này tôi đi một mình, xe phóng ra khỏi núi.

Sự cạnh tranh ở ttỉnh thậm chí còn gay gắt, mọi người đều là niềm tự hào của trường.

Tôi bị bỏ lại rất xa, những tờ giấy nhớ mà Trần Niệm đưa cho tôi gần như bị tôi lật đi lật lại đến nát.

Kỳ nghỉ đông tôi không về nhà, sống trong khuôn viên trường, ban đêm đèn tắt sớm nên tôi ngồi xổm dưới lầu ký túc xá để học.

Mùa lạnh có quá nhiều côn trùng, tôi thường xuyên bị cắn khắp người.

Cô ở ký túc xá là giáo viên đã nghỉ hưu, sau một lần tình cờ bắt gặp tôi, nơi tôi thường ngồi xổm có thêm một hộp bình xịt.

Tôi vô cùng biết ơn lòng tốt của những người xa lạ, với quyết tâm không thừa nhận thất bại, tôi lao mình học tập, từ tóp 1000 đến top 500, cuối cùng ổn định trong top 100. Tôi nhận được học bổng, đủ trang trải chi phí hàng ngày.

Trước Tết Nguyên đán, dượng dẫn em họ đến gặp tôi, mua một túi đồ ăn nhẹ và nói: [Tiểu Thảo, ta không biết mua gì, cứ lấy cái này đi.]

Em họ bên cạnh hét lên, dượng vỗ vào tay nó: [Cái này dành cho chị. Đồ ăn vặt đều là hàng hiệu của thành phố, là những thứ chưa từng ăn trong đời, rất đắt.]

Tôi nén nước mắt: [Chị sẽ đưa em đi tham quan trường học.]

[Thôi đi, con mau quay về trường. Hôm nay ta đưa nó đi dạo trong thành phố. ] Dượng xua tay: [Ta sẽ không trì hoãn việc học của con. ]

Tôi đứng trước khu ký túc xá, thấy ông ấy đứng trước bảng thông báo rất lâu.

Lúc này tôi mừng vì tên mình được đặt ở vị trí nổi bật, tôi cũng mừng vì được gặp ông.

Tôi biết rằng Chúa đã ban thưởng cho sự chăm chỉ của tôi và tôi vô cùng biết ơn dượng vì sự hy sinh của ông dành cho tôi.

Tôi không biết mọi người đã bao giờ cảm nhận được điều đó chưa?!

Mùa đông, năm giờ sáng tôi phải dậy lao vào nhà vệ sinh, sợ mất thời gian nên chạy ra ngoài mà không kịp sấy tóc, đến lớp thì tóc đã đông cứng rồi.

Mười hai giờ, theo tiếng chuông vang lên, tôi trở về ký túc xá, cầm đèn pin ngồi xổm ngoài cửa tiếp tục học.

Đống giấy thi chiếm trọn tuổi trẻ của tôi.

Phương Tiểu Thảo, Phương Tiểu Thảo, ngươi nhất định phải nỗi bật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play