*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(7)

Thực ra không phải tôi không nghĩ đến chuyện đến với cô nhưng dượng tôi có một đứa con trai với vợ cũ và chú ấy phải cấp dưỡng nuôi con. Hiện cô cũng sinh được một đứa em trai, gia đình có rất nhiều chi phí phải lo.

Tôi thực sự không có mặt mũi đến nhờ vả cô mình.

Tôi bước đi không mục đích với một đống đồ đạc trên tay, đi bộ mãi cho đến khi trời tối.

Trong làng không có đèn đường nên tôi bị trượt chân, đồ đạc trong tay rơi vãi khắp nền đất, tôi cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Tôi thực sự không thể nắm bắt cơ hội cuối cùng mà ông trời cho tôi lần nữa sao? Tôi có nên chấp nhận số phận của mình?

Không được, Phương Tiểu Thảo, mày không thể nhận thua, tôi đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị qua đêm trên cầu.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy cô tôi đang ôm đứa con trên tay trên đường đáng đi đến bên tôi.

[Cô? ] Tôi hét lên không chắc chắn.

Cô tôi vội vàng chạy tới: [Con...con nhóc này, nếu cô không đến, con thật sự sẽ ngủ ở đây sao? ]

Cứ thế tôi theo cô về nhà.

Cô tôi chắc đã nghe chuyện từ người khác nên cũng không hỏi gì mà chỉ gọi cho tôi một bát mì lớn.

Dượng tôi trở về qua đêm và mang theo một bóng đèn lớn.

Tôi đang ngồi ở phòng sau, mơ hồ nghe thấy dượng tôi nói: [Còn một đứa nữa thôi, Cố Minh tôi có thể nuôi được.]

Tôi chính thức dọn đến nhà cô, được dượng tôi lắp cái bóng đèn lớn đó vào phòng tôi ở.

Dượng tôi vẫn vẻ mặt nghiêm nghị: [Bây giờ con đã đến đây, phải học tập chăm chỉ nếu không thì cút ra ngoài.]

Dượng tôi đi làm ở huyện, thỉnh thoảng tôi giúp cô chăm con và lên núi hái nấm để phụ giúp cuộc sống.

Tôi muốn ra đồng phụ giúp nhưng cô không đồng ý, cô ôm tôi vào lòng nói: [Về nhanh đi, việc học quan trọng hơn.]

Như vậy, tôi đã tập trung học tập trong suốt kỳ nghỉ đông.

(

Trước khi khai giảng, dượng tôi xách theo một túi khoai tây đến trường, đóng học phí xong lấy từ trong túi nhựa màu trắng ra hai tờ tiền mới toanh.

Ông lại nói câu đó: [Học cho tốt]

Tôi nhìn dượng tiên rời đi, lưng chú rất rộng, thân hình rắn chắc và cường tráng.

Vừa vào lớp, em trai tôi đã nhảy tới bên cạnh tôi: [Tiểu Thảo! Cả kỳ nghỉ đông tôi đã không gặp chị. Chị có nhớ tôi không? ]

Tôi cười chân thành: [Tất nhiên.]

Học kỳ mới, em tôi đạt hạng nhất trong bài kiểm tra môn học, đây cũng là lần đầu tiên em tôi được xếp vào top đầu.

[Phương Tiểu Thảo, đạt hạng tám mươi bảy trong trường.]

Hiệu trưởng thầy Đặng Ba mỉm cười đọc thứ hạng của tôi, cả lớp nhìn tôi với vẻ khó tin.

Em trai chọc vào tay tôi nói: [Tuyệt vời!]

Sau giờ học, nhiều bạn cùng lớp vây quanh tôi, hỏi tôi học như thế nào và khen tôi học giỏi.

thầy Đặng Ba hỏi tôi có muốn chuyển lên lớp hạng nhất không vì sắp đến phân loại lớp lại.

Cô chủ nhiệm cũng đến gặp tôi nhưng vẫn giữ vẻ mặt ngạo mạn như cũ.

Tôi nói: [Không đi.]

Thầy Đặng Ba vui vẻ gật đầu, cô chủ nhiệm trừng mắt nhìn tôi nhưng không nói ra những lời khó nghe nữa.

Tôi nghĩ làm việc chăm chỉ vẫn tốt nhất, ít nhất thái độ của những người xung quanh tôi đã thay đổi.

Tôi phải học chăm chỉ hơn, mỗi ngày tôi thức dậy lúc năm giờ và đi ngủ khi đã mười hai giờ tối, tôi cố gắng nhét hết cuốn sách từ vựng vào đầu, tôi đọc đi đọc lại các môn lịch sử và địa lý.

Ngày công bố kết quả thi tháng, tôi lọt vào top 50, đứng thứ 49 và lần đầu tiên có tên mình trong danh sách top 50.

Khi dượng tôi đến cấp tiền sinh hoạt cho tôi, ông đã đứng dưới danh sách và nhìn rất lâu.

Thầy Đặng Ba đã trao cho tôi một suất học bổng và tán dương dượng: [Anh là cha của Tiểu Thảo phải không? Tiểu Thảo thực sự rất giỏi, là người đầu tiên trong lịch sử giành được hạng cao như vậy ở một lớp song song.]

Tôi cong khóe miệng: [Cảm ơn thầy Đặng, là công ơn thầy đã dạy dỗ.]

Thầy Đặng Ba vui vẻ cười: [Ngoan lắm!]

Dượng mua một chiếc xe ba bánh mới, chuyên dùng để chở hàng cho người khác, bánh xe dừng lại bên đường, phát ra tiếng động lớn, dượng hỏi tôi: [Sao cháu không lên lớp hạng nhất? ]

Tôi không muốn nói với ông ấy những điều không hay nên đã hoa loa đáp: [Cháu thích lớp này, cô chủ nhiệm rất tốt]

Dượng im lặng, tôi đưa cho ông học bỗng 100 tệ, trịnh trọng nói: [Cảm ơn dượng.]

Ông vỗ vai tôi nhưng cuối cùng không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play