1.

Trên đường đi mua sắm với Tiểu Chu về, tôi đi ngang qua một cửa hàng hoa quả. Nghĩ cuối tuần về thăm mẹ hắn, mua vài hộp làm quà cũng không nhiều nên tôi đi chọn hoa quả. Có kiwi, việt quất và một số loại khác. Cuối cùng, trước khi ra khỏi cửa hàng, tôi lấy dâu tây và anh đào, mỗi loại một hộp. Khi đợi tính tiền, khuôn mặt của Tiểu Chu tối sầm lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Mua nhiều như vậy? Ăn hết không?" Hắn nhíu mày, nhìn từ trên xuống dưới hộp quà trong tay tôi, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

"Chúng ta có thể ăn hết mà."

Nghĩ đến hắn trước đây đã nói, mẹ hắn chưa từng ăn anh đào. Tôi cũng muốn làm một bất ngờ. Tôi không nói nhiều với hắn, nhanh chóng đi thanh toán hóa đơn.

Trên đường về, hắn bước nhanh với vẻ mặt ủ rũ.

"Làm sao anh lại đi nhanh như vậy?"

Tôi vẫn ôm một mớ hoa quả trên tay, khó khăn chạy lon ton theo sau hắn. Hắn không nói chuyện, ánh mắt hờ hững liếc trái cây, thậm chí còn tăng nhanh tốc độ. Khi tôi về đến nhà, hắn đóng sầm cửa lại một cái "rầm" khiến tôi rùng mình.

Liếc nhìn đống hoa quả vừa mua, tôi dè dặt nói: "Làm sao tâm tình không tốt như vậy? Hay là... Em rửa chút hoa quả cho anh ăn?"

"Ăn mẹ nhà cô!" Khuôn mặt hắn tái nhợt, đôi mắt long lên giận dữ: "Một hộp anh đào hơn ba trăm, nói một tiếng liền mua, bảo sao không sớm chết đói!"

Tôi đã rất ngạc nhiên. Nghĩ đến tính tằn tiện thường ngày của hắn cũng hiểu hắn không thể chấp nhận việc tôi mua một lúc nhiều hoa quả như vậy. Tôi dịu giọng: "Tiểu Chu, em mua cái này..."

Đó là cho mẹ của anh.

Nhưng tôi chưa kịp nói ra thì những lời buộc tội của hắn hết câu này đến câu khác, tát thằng vào mặt tôi.

"Anh đào hơn 300 tệ, dâu tây hơn 100 tệ. Cô mua mà không hỏi. Cô để tôi ở đâu?"

"Lâm Lạc Lạc, tôi đối với cô quá dễ tính rồi sao?"

"Hơn ba trăm, không phải ba mươi, đủ cho tôi ở căn tin ăn một tháng."

Hắn càng lúc càng tức giận, nghiến răng chộp lấy những anh đào trên tay tôi, ném chúng xuống đất. Hắn thấy không đủ để giải tỏa cơn giận của mình nên đã nhặt một hộp việt quất ném thẳng vào người tôi.

"Bây giờ cô có thể ăn anh đào, sau này kết hôn cô còn có thể đòi ăn tổ yến và bào ngư. Loại gia đình nào có thể chịu đựng được việc cô cầu kỳ như vậy? Nếu tôi cũng như cô, sau này tôi sẽ sống thế nào?"

Hắn cúi gằm mặt, lạnh lùng: "Cuối tuần này đừng đi gặp mẹ tôi nữa, ở nhà tự ngẫm lại mình đi."

Nói xong, hắn không nhìn tôi nữa, mở cửa bước đi. Những quả anh đào mà hắn ném xuống đất lần lượt lăn đến chân tôi. Tôi chạm vào cổ tay đỏ bừng vì bị hắn đập, tôi hơi lơ đễnh một lúc.

Tôi không thể hiểu.

Tiền lương hàng tháng của tôi là hơn 7.000, tôi không có nợ nần, tôi không bao giờ tiêu xài hoang phí.

Thỉnh thoảng, tôi mua một anh đào bằng tiền của mình.

Mắc gì làm thấy ghê vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play