3.
Giang Trạm từng ghét mùi nước hoa hồng nhất trên đời.
Đối với anh, cái loại mùi đường phố này rất dung tục và bẩn thỉu nhưng hết lần này tới lần khác lại thu hút các cô gái.
Có lần anh đã phải chịu đựng mùi hương này trong suốt một ngày, chịu đựng cái cảm giác buồn nôn và chóng mặt để cuối cùng thu được nguồn tài nguyên đầu tiên trong đời.
Nhưng từ đó, anh cũng mắc phải chứng đau đầu.
May là anh luôn nỗ lực hết sức và làm việc chăm chỉ nên chỉ trong vòng một năm, anh đã rời khỏi nhóm và trở thành diễn viên.
Sau đó cũng không cần phải ngửi mùi buồn nôn đó nữa.
Điều khiến anh ngạc nhiên là hôm nay Chu Minh Châu lại xịt nước hoa hồng.
Mùi hương quen thuộc khiến anh nhớ lại quá khứ đó, anh cố nén cảm giác ghê tởm để không trở mặt với người phụ nữ trước mắt.
Anh không có gia thế và mạng lưới quan hệ như Sở Dật Phi. Muốn trèo cao thì anh không được bỏ lỡ bất kì cơ hội nào để lấy lòng.
Vì thế, anh đã nỗ lực trong một năm.
Từ tìm hiểu sở thích đến hứng thú của Chu Minh Châu, tìm những chủ đề tương tự.
Chu Minh Châu vừa có tiền lại có sắc, cho nên thứ duy nhất anh có thể trao đổi là chính bản thân mình.
Chỉ là anh không ngờ mọi kế hoạch mình được dự tính kỹ càng, che giấu cẩn thận như vậy nhưng vẫn bị người phụ nữ trước mặt nhìn ra dễ dàng.
Cô thậm chí còn thả like cho anh.
Cái like đó thực sự rất đáng thương nếu xét đến tình trạng hiện tại của họ.
Nhưng đây là trải nghiệm Giang Trạm chưa từng có.
Cho free ảnh cơ bụng, giả vờ xúc động và thích cô ấy…
Kết quả lại bị cô ấy ‘phản đòn’ lại lần nữa.
Giang Trạm đột nhiên cảm thấy hình như anh chưa từng hiểu rõ người phụ nữ trước mặt.
Người đứng đầu Chu gia trong mắt mọi người là một người độc đoán, hống hách, cứng rắn và ngang ngược.
Anh cho rằng sau khi cởi bỏ lớp vỏ ngoài của một người phụ nữ mạnh mẽ, cô sẽ là một nàng công chúa cần được yêu thương và có thể bị chinh phục bằng sự dịu dàng và tình cảm.
Giống như anh đã từng làm vô số lần.
Con gái nhà giàu, nói thẳng ra chỉ là một người phụ nữ thiếu tình yêu, cần người theo đuổi.
Nhưng khi ánh đèn flash sáng lên, anh bị người đó đẩy ra, ánh mắt quét qua từ ánh nhìn kinh ngạc của mọi người dưới lầu, sự khó chịu không phục của Sở Dật Phi, cái nhìn đầy đánh giá của Lục Tấn và vẻ mặt thờ ơ bình tĩnh của tên câm phía sau cô.
Cuối cùng rơi vào trên khuôn mặt xinh đẹp yêu diễm kia.
Sau đó anh nhận ra người phụ nữ trước mặt mình là một doanh nhân, là một người đặt lợi ích lên trên tình cảm.
Mọi thứ ở trong mắt cô đều có thể bị bỏ đi.
Cơ thể cô như đang bốc cháy, nóng bỏng rực rỡ như Mặt trời.
Hấp dẫn cám dỗ côn trùng bay lại gần rồi nuốt chửng thiêu rụi chúng, bản thân càng bốc cháy rực rỡ hơn.
Anh không muốn làm con côn trùng chỉ biết chờ ch.ết như vậy.
Nhưng trước nụ cười ma mãnh của Chu Minh Châu, Giang Trạm lại không thể kiểm soát mình được nữa mà sa vào.
Và rồi một câu nói hiện lên trong tâm trí anh:
“Một lần gặp gỡ ngỡ một đời, không gặp lỡ dỡ cả trăm năm.”
(*) 一见误终身,不见……终身误: Nhất kiến ngộ chung thân, bất kiến… chung thân ngộ.
Giang Trạm cúi đầu khẽ ngâm nga một câu thơ nhỏ rồi đưa tay lên ngực một cách vô thức.
Thình thịch thình thịch thình thịch.
Nhịp tim tăng dần, từng tiếng từng tiếng.
Trái tim anh trước giờ chưa từng đập mãnh liệt như vậy.
Anh ngẩng đầu nhưng không nhìn thấy bất kỳ sự ngại ngùng lúng túng nào trong mắt Chu Minh Châu khi khoảng cách hai người gần như vậy cả.
Không những vậy, Chu Minh Châu còn đang ồn ào cùng con công Sở gia kia.
Nghĩ lại con số mà Chu Minh Châu nói bên tai hắn tối qua, Giang Trạm rũ mắt, lấy điện thoại ra chuyển 50 vạn (*) phí marketing.
(*) Tầm 1,6 tỷ VND.
Đúng thế, là marketing.
Cái gọi là xứng đôi cũng chỉ là phương án lăng xê mà đội ekip tốt của anh nghĩ ra, lợi dụng tiệc sinh nhật đêm nay để tiếp cận Chu Minh Châu, sau đó chụp những bức ảnh vừa rồi bày ra cho tế giới bên ngoài xem.
Đội ekip muốn nhân lúc anh còn đang nổi tiếng vì là nam diễn viên xuất sắc nhất mà đi tuyên truyền khắp nơi.
Mà hắn muốn thông qua Chu Minh Châu để có được tài nguyên của Tinh Duyệt.
Nhưng cái kế hoạch đã được chuẩn bị từ lâu này lại bị Chu Minh Châu vạch trần.
Cô cũng không làm anh khó xử mà cùng anh diễn xong vở kịch này.
Sau đó, Giang Trạm tựa vào ban công xem đi xem lại những bức hình paparazzi (*) đã rửa.
(*) thợ săn ảnh.
Cặp đôi trong ảnh trông giống như những ứng cử viên hoàn hảo cho cuộc hôn nhân thương mại trong tiểu thuyết.
Nghĩ đến cảnh tượng cuối bữa tiệc lúc Chu Minh Châu kéo tên câm lên tầng hai, Giang Trạm đột nhiên cười ra tiếng, mắng nhẹ một câu:
“Người phụ nữ vô lương tâm.”
Mắng xong, Giang Trạm lại đổi tư thế và ngơ ngác cầm điện thoại.
Hoặc là nói anh đang chờ một lời mời kết bạn.
Giang Trạm đợi cả đêm, mãi đến sáng hôm sau vẫn không thấy điện thoại có động tĩnh gì.
Nghĩ đến dãy số hôm qua anh nói cho Chu Minh Châu, tự dưng cảm thấy trong lòng có chút tủi thân không thể hiểu được.
Anh nhớ rõ ràng mật khẩu thẻ tín dụng của cô là 16 số.
Nhưng wechat của anh chỉ có 11 số, cô thậm chí còn chưa từng thử.
Giang Trạm bỗng dưng giận chính mình, sao anh lại đi thích một người phụ nữ xấu xa như vậy.
“Đinh —”
Là âm thanh thông báo trên điện thoại.
“Đúng là nam diễn viên xuất sắc nhất, rất hào phóng, nhũng việc làm ăn như vậy sau này cứ thoải mái đến tìm tôi ~”
Trợ lý nhỏ ngạc nhiên phát hiện hôm nay tâm trạng ông chủ hình như rất tốt.
Nhìn khóe miệng của ông chủ kìa, sắp nhếch lên thành hơn nửa vòng tròn luôn rồi.
Không chỉ vậy, anh còn nhờ cô tìm vài cuốn sách về…cách trồng hoa hồng?
Hả? Bình thường anh ấy ghét hoa hồng lắm mà?!
Ông chủ đúng là trẻ con, hay thay đổi bất thường!
4.
“Anh tỉnh rồi à?”
“Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Em đã nhờ dì Ngô làm bữa sáng rồi, có món bánh bao nhân thịt và sữa đậu nành mới ép mà anh thích nhất, rất tuyệt luôn.”
Mái tóc của Hứa Tinh Trần không cứng cũng không mềm, cảm giác khi chạm rất hoàn hảo.
Anh còn chưa tỉnh ngủ nhưng mái tóc đã bị tôi sờ rối lên.
Lúc nửa đêm không thấy gì lạ, nhưng bây giờ dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, trông anh như đội tổ chim lên đầu.
Tuy nhiên, điều này không làm mờ đi nhan sắc của anh mà ngược lại còn có cảm giác tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Khi Hứa Tinh Trần thấy tôi đang nhìn chằm chằm, anh bất giác cúi đầu xuống, bên tai đỏ ửng lên.
Không như Giang Trạm diễn dù giả nhưng rất thật, Hứa Tinh Trần thật sự rất thẹn thùng.
Mà mỗi khi anh thẹn thùng sẽ lộ ra vẻ đáng yêu đến mức làm tôi không kìm được mà muốn ‘yêu thương’ anh ấy để bắt đầu ngày mới.
Nghĩ sao thì làm vậy.
Hứa Tinh Trần không hề bí ẩn và sắc sảo như bề ngoài mà giống như một chú thỏ trắng nhỏ ngây thơ mặc người ta xoa nắn.
Sẽ không từ chối cũng không biết cách từ chối.
Rõ ràng rất ngốc nhưng vẫn muốn chiều theo ý tôi.
Nếu không phải tôi nhìn ra sự không thoải mái ẩn giấu trên trán của anh thì chỉ sợ chuyện tốt này của tôi lại thành bóng đen trong tâm hồn anh mất.
Giống như hiện tại, còn trẻ mà không biết tu thân dưỡng tính.
Bất cứ điều gì tôi muốn anh ấy làm, anh ấy sẽ làm.
“Hứa Tinh Trần! Từ nay về sau không được nhìn em bằng ánh mắt như vậy nữa!!”
Anh ngừng động tác đầu lưỡi lại và ngước đầu nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ bối rối dường như không hiểu ý tôi là gì.
Thôi thì bỏ đi, tôi thở dài.
Cũng không trách anh, chỉ là tôi không chịu được ánh nhìn ngây thơ thuần khiết đấy thôi
Đơn thuần đến mức muốn xé sự trong sáng ấy đến cặn cũng không còn.
Cuối cùng bánh bao của dì Ngô chuẩn bị cũng không ăn được, quá hời cho ông già với Vu Vi Vi quá rồi.
Tôi hôn người đàn ông nằm bên cạnh.
Thôi thì sắc đẹp thay cơm vậy.
Cũng miễn cưỡng no bụng.
Sau khi ‘ăn’ xong bữa sáng, tôi cầm lấy di động, đập vào mắt là thông giáo giao dịch năm vạn vào tài khoản ngân hàng.
“Thật thú vị.”
Nghe tôi nói, Hứa Tinh Trần nghiêng đầu nhìn qua, vẻ mặt tò mò nghĩ có cái gì thú vị vậy.
Tôi sờ đầu anh, chỉ vào hot search sáng nay rồi tóm tắt lại cho anh tình hình của Giang Trạm ở Tinh Duyệt.
Từ việc ra mắt trong một nhóm, đến việc xúc phạm người khác và bị đóng băng, đến kí kết người khác để tìm kiếm tài nguyên…
Trông thì rất kiêu ngạo nhưng trong đầu toàn nghĩ đến những thứ xấu xa.
Không thể so sánh hắn với một tên có đầu óc đơn giản như Sở Dật Phi được.
Nếu không thì chuyện Sở thiếu gia ‘không được’ từ đâu mà truyền ra đây chứ?
Tuy nhiên, trước giờ tôi luôn tôn trọng những người thông minh có năng lực và tham vọng.
Vì vậy, tôi không trực tiếp vạch trần những mánh khoé nhỏ của anh ta mà để anh ta tự mình biểu diễn trước mặt tôi.
Ở khía cạnh nào đó, anh ta và tôi là cùng một loại người.
Chỉ là tôi may mắn hơn vì gia thế tốt hơn thôi.
Lượng may mắn chỉ đủ để sống, nhưng nếu muốn thành công hay đứng trên đỉnh cao và được người khác ngưỡng mộ thì chỉ may mắn thôi không bao giờ là đủ.
Nếu không có thủ đoạn và nỗ lực thì kết quả tốt nhất đối với một cô chiêu chỉ là kết hôn thương mại.
Không đủ năng lực ngày đêm cố gắng thì kết cục của những cô gái nhà giàu chỉ có thể là hôn nhân thương mại.
Nếu may mắn cưới được người chồng tốt, anh ấy sẽ chiều chuộng còn mẹ chồng sẽ bảo vệ bạn.
Còn nếu không sẽ bị coi như kẻ hầu người hạ, người người khinh thường.
Dù thế nhưng khi nhắc tới tên các nàng sẽ không phải cô Lý hay cô Trang nữa mà là phu nhân Thẩm, phu nhân Tạ.
Con bé ngu ngốc Vu Vi Vi tất nhiên sẽ không hiểu điều này mà cứ me me tiếp cận Sở Dật Phi.
Buổi sáng khi xuống lầu còn tự hào khoe ra dấu hôn trên người.
Cái vẻ mặt tự mãn đó của cô ta, nghĩ đến mà buồn cười.
Chưa kể đến cô ta là con riêng không ngôn chính danh thuận, chỉ cần nói đến tên khốn Sở Dật Phi kia, từ khi sinh ra, số người phụ nữ vây quanh hắn như cá diếc qua sông, nhiều không đếm xuể.
Một tên khốn phóng đãng như vậy mà cô ta còn có ý đồ hả?
Tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào vừa ngu xuẩn lại còn đắc ý như cô ta.
Đàn ông là cái thá gì?
Là đồ chơi, là thú cưng, là hàng hóa, là món đồ có thể đổi thành lợi ích và tài nguyên.
Tôi sờ đầu Hứa Tinh Trần, anh dựa vào vai tôi, nghe đến mơ màng sắp ngủ, trông thật đáng yêu không tả nổi.
Nhưng đôi khi cũng có những trường hợp ngoại lệ.
Ví dụ như người bên cạnh tôi.
Nhắc đến Lục Tấn là nhắc tới tranh chấp thương nghiệp, tôi ghét phải đối mặt với những người như anh ta nếu không cẩn thận sẽ như miếng mồi béo bở bị nuốt chửng.
Nhưng càng lên cao tôi càng cần giao lưu với bọn họ.
Sở Dật Phi là đối tượng liên hôn của tôi, được đính hôn từ nhỏ.
Hắn thì hoa dại không ngừng còn tôi thì chó con thành đàn. (*)
(*) Hoa dại và chó con: có thể hiểu là phụ nữ với mấy em trai được bao nuôi í.
Ở một mức độ nhất định, tôi và hắn ta là cùng một loại.
Sở Dật Phi khi còn nhỏ đã là một tên khốn, so với bây giờ thì ít phóng đãng hơn nhiều.
Khá thật đấy, tốc độ thay bạn gái của hắn còn hơn cả tốc độ dì Hồng chọn nam nhân.
Giang Trạm tự đưa mình tới cửa.
Anh ta làm thế để kiếm tài nguyên, còn tôi để anh ta thay tôi kiếm tiền.
Lợi dụng độ hot của ảnh đế mới nổi để tuyên truyền và tạo thế, cùng các thương hiệu thuộc tập đoàn xây dựng kế hoạch IP và liên hợp đưa ra dịch vụ bạn trai AI.
Với độ hot và danh tiếng hiện tại của Giang Trạm, hạng mục nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng tiếc là tôi không thích bị người tính kế ở trên giường.
Làm một người nghệ sĩ, Giang Trạm càng phải yêu quý thân thể chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT